Du Dữu còn đang suy đoán thì bên ngoài gian phòng truyền tiếng bước chân chầm chậm, Thương Am về, vẻ mặt nhìn không ra là vui hay buồn đi về phía Du Dữu.
Vừa đi chưa được hai bước, còn chưa đến cạnh giường thì cậu đã buồn bực mở miệng.
“Chú? Không phải đi lấy đồ ăn khuya sao?”
Sao bây giờ về tay không vậy?
Thương Am sửng sốt rồi đáp ‘ừ’, gật đầu: “Ừm, đồ ăn khuya.”
Sau đó làm bộ như chưa hề xảy ra chuyện gì rồi lại đi ra ngoài.
Du Dữu: “…”
Mới xảy ra chuyện gì vậy?
Du Dữu cúi đầu tiếp tục quấy rối 451: Kỳ lạ quá nè, chú nhìn kiểu gì cũng như đang mất hồn, 100 chết tiệt làm chú ấy sốc như vậy luôn sao? Chẳng lẽ đây là lần đầu sát sinh của chú ấy? Tôi có nên an ủi chú ấy một chút không nhỉ?
451 hiện ra những dấu chấm hỏi trên đầu đầy khó hiểu: Sao có thể mất hồn vì cái đấy được? Tôi thấy rõ ràng vẻ mặt đấy là do thất tình, cậu nghĩ lại đi, xem mình có làm chuyện gì để chú ấy không tin vào tình yêu nữa không?
Du Dữu: Đêm qua tôi nhân lúc chú ấy đang ngủ thì lén đo chiều dài và độ thô, còn chờ đến sáng sớm lại đo thêm khụ khụ… cái phía dưới lần nữa.
451 hết cả hồn: Tôi thấy không phải cái đó… cậu suy nghĩ lại xem?
Du Dữu: Không phải sao? Vậy một trước tôi đưa ra ý tưởng mua huỳnh quang TT, kết quả lúc lấy ra thì phát hiện kích thước nó không đúng, nhỏ quá.
451 bình tĩnh tỉnh táo hồi lâu: Căn cứ theo số liệu phân tích của quá khứ, chỉ chút chuyện này cũng không thể làm người như Thương Am nghi ngờ về tình yêu được.
Du Dữu: Ừ thì… còn một chuyện nữa, lúc đó tôi và chú ấy ấy mà quên mất mình vừa mới ăn đồ cay, sau đó chú…
451 hoảng sợ: Dừng!!!! Đừng nói nữa! Phải có hình tượng a a a a a!
Du Dữu: Hả? Hình tượng gì cho tôi xem với?
451 run rẩy, cảm giác mình nhỏ yếu đáng thương và bất lực, còn có thể sẽ bị diệt khẩu.
Lúc này Thương Am về, mang đồ ăn khuya mới bị lãng quên.
Bữa ăn khuya gồm một vài xâu nướng mà Du Dữu thèm ăn, hotpot, đồ ăn ngon được cuốn trong giấy bạc và hương vị cay cay của hải sản, thêm chút đồ uống giải cay…
Thương Am cho rằng Du Dữu cần phải ăn những món ăn tốt cho dạ dày, phòng ngừa tiêu chảy.
Hắn cảm thấy Du Dữu mới trải qua cơn sốt nên giờ đang rất yếu ớt, có thể sinh bệnh bất cứ lúc nào.
Du Dữu cúi đầu ăn còn Thương Am ở đối diện nhìn, nhìn đến mức không dời mắt, hết sức chăm chú, không chớp mắt và không nhúc nhích.
Ăn đến xâu thứ hai thì rốt cuộc Du Dữu cũng sợ cái ánh nhìn chằm chằm này, cẩn thận từng chút một ngẩng đầu lên để thăm dò.
“Chú…?”
Thương Am cười hiền lành: “Ăn ngon không?”
“Có, ngon lắm, chú có muốn ăn cùng không?” Du Dữu dùng đũa kéo một miếng thịt ra rồi đưa đến bên miệng Thương Am: “Cái này không cay! Thơm mùi tỏi lắm.”
Thương Am cười lắc đầu: “Không đói, em cứ ăn đi.”
Tay Du Dữu run một cái, thịt rơi trên bàn.
Đù má?
Chú của cậu, lại từ chối miếng thịt được dâng lên tới miệng!
Cậu tự tay cho ăn!
Nhất định có biến!!
Du Dữu nổi da gà, làm bộ như không có việc gì rồi cúi đầu ăn tiếp, nhưng đã có chút không quan tâm, lúc đang ăn tôm, tay trai cầm thịt tôm còn tay phải cầm vỏ, suýt nữa thì đem thịt tôm ở tay trái ném vào thùng rác.
May mà có Thương Am ngăn lại.
“Để chú.”
Nói rồi Thương Am đeo găng tay bắt đầu chăm chú lột tôm cho Du Dữu, cứ một con rồi một con, thịt ở đuôi còn không hề bị giỡ ra, tất cả được đặt ở một cái đĩa nhỏ
Du Dữu sững sốt một chút
Dịu dàng quá đi…
Thịt tôm tươi ngon, nguyên liệu tươi sống trắng nõn, thấm nước dùng ngon ngọt, quả thật giống như trời cho…
Trừ việc tự tay lột tôm thì Thương Am còn lóc thịt sò, lọc từng chút một từ trên xác ra, chỉ cần gắp một lần đũa đã có thể ăn hết toàn bộ, vừa tiện tay cắm ống hút vào đồ uống, chỉ cần Du Dữu bị cay cay một chút sẽ lập tức được đưa đến miệng ngay, cho cậu hút một ngụm lớn đầy thỏa mãn, nếu như Du Dữu ăn dính lên mặt thì sẽ lấy khăn ướt lau cho cậu luôn.
Kiểu đối xử này làm Du Dữu liên tưởng đến loại đối xử tốt nhất, còn chu đáo hơn cả đại dương, sánh với hưởng thụ của một vị hoàng thượng, vấn đề là người đẹp trai làm những chuyện như thế, dù có vặt vãng cũng toát ra sự từ tốn nhẹ nhàng.
Du Dữu ăn một hồi thì cảm thấy hơi khó chịu một chút.
Quá chu đáo quá tốt đẹp, giống như đang ăn phần cơm cuối cùng, sợ quá đi…
(Ý bạn là ăn xong là bị đem ra tử hình đó mọi người =)))
Cậu yên lặng cắn miếng bánh mì nướng mật ong rồi hớp nước chè, vừa thái bao tay ra thì đã được Thương Am lau miệng, còn cầm lấy tay của cậu lau một cách thật cẩn thận.
Du Dữu không dám động đậy mặc cho Thương Am lau chỉ yếu ớt nói: “Chú…”
”Hửm?” Thương Am đơ mặt hỏi cậu: “Sao vậy? Có phải ăn mặn rồi không?”
“Không không không…” Du Dữu thấp thỏm nhích tới nhích lui đứng ngồi không yên: “Chú… có vui không ạ?”
Thương Am lại cười, còn cười dịu dàng hơn bao giờ hết, hiền lành đến mức khiến người ta như gặp phải gió xuân: ‘Sao nào? Định làm chú vui một chút à?”
Má.
Nó.
┼
Du Dữu bị hù hoảng hồn nên thuận tiện hiểu sai.
Vui? Chú muốn làm gì để vui sao?! Lấy lòng ở đâu đây nhỉ? Cơ thể á?!
…A?
Hình như cũng có thể tiếp nhận.
“Ừm…”Du Dữu nhăn nhó, đỏ mặt bóp bóp tay: “Dạ được ạ.”
“Vậy đi dạo chung với nhau thôi.”
Hả????
Bỗng nhiên Du Dữu ngẩng đầu dậy, tóc cắt ngang trán bị quật bay: “Sao ạ?”
Cậu nghe lầm sao? Nghe lầm ấy? Đúng không?
“Ăn khuya xong, trước khi đi ngủ cũng cần phải tiêu cơm thì mới ngủ ngon được.”
Nghe thấy câu này, ý nghĩ đầu tiên của Du Dữu là chạy là thượng sách.
Kết quả bị Thương Am tóm được, bàn tay to lớn ấm áp mạnh mẽ cho người ta dũng khí kia, bàn tay to lớn dịu