“Anh chắc chắn chứ?” 100 có vẻ không đồng ý: “Tuy rằng tôi là hệ thống, hơn nữa nếu anh chủ động rời khỏi thế giới này thì sẽ cũng sẽ có lợi cho tôi, nhưng làm như vậy, Du Dữu sẽ không vui, sau đó 451 cũng sẽ không vui, cuối cùng vẫn liên lụy tới tôi. Nói thật, làm như vậy tôi cũng rất là bối rối.”
“Yên tâm.” Thương Am đưa tay. Trong bóng tối, hắn mở đôi mắt ra, trong mắt mang theo vẻ thẫn thờ, dường như có rất nhiều chuyện đang lướt qua trong đầu hắn: “Dù có như thế nào, Du Dữu sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Chỉ cần Chúa Tể Quyền chủ động buông tha cho thế giới này, làm cho thế giới biến thành nơi không có chủ, thì Cưỡng Chế sẽ mất đi phương hướng, cuối cùng rời đi.
Nhưng cũng bởi vì như vậy mà Thương Am sẽ biến thành người bình thường, kết quả sẽ trở thành như những người khác, bị các hệ thống tẩy não, từ nay về sau trở nên đần độn.
Sẽ không thể ý thức được bản chất của thế giới này là gì, không thể nhớ được mình là ai, cũng không biết được thế giới chỉ là thế giới ảo dù đã từng giãy giụa, nỗ lực, không màng cài chết để đổi lấy tất cả. Chân tướng và sự thật, những thứ duy nhất mà hắn quan tâm sẽ dần dần biết mất khỏi đầu hắn cùng với linh hồn hắn.
Sau đó sẽ giống với những người khác, dù có nghe thấy ai nói thế giới này chỉ là ảo thì cũng chỉ cảm thấy khinh thường hoặc thấy thú vị mà bật cười.
Từ nay về sau, biến thành người bình thường. Trong mắt chỉ còn lại tương lai phát triển của xí nghiệp, quan hệ gia đình có vui vẻ hay không, hạnh phúc tình yêu có kiên cố hay không hoặc những dự định trong tương lai.
Là những chuyện ngu ngốc mà lúc trước Thương Am chán ghét nhất, muốn xóa bỏ nhất.
Xuống máy bay, Du Dữu đeo ba lô và kéo theo một cái vali nhỏ, đứng tại chỗ, lâm vào hoang mang.
Hình như… Cậu đã bỏ qua một việc rất quan trọng.
Cậu không biết nói tiếng nước này.
Hình như tiếng Anh cũng không quá phổ biến…
Dù có phổ biến đi chăng nữa, trình độ tiếng anh của cậu cũng chỉ dùng lại ở mức viết, kỹ năng nói của cậu cơ bản là con số không, cậu không hiểu được các giọng khác nhau trong tiếng Anh.
Mười phút sau, một bác gái cao lớn mặc quần áo lao động đi tới, mỉm cười hỏi cậu có chuyện gì.
Du Dữu:???
Sau một hồi khua tay múa chán, Du Dữu đi theo người đó.
Dù sao cũng không quen đường, nghe cũng không hiểu người ta nói gì, cậu đành phải lấy ra địa chỉ khách sạn mình đã đặt trước cho người ta xem.
Bác gái gật đầu rồi lại gật đầu, Du Dữu cũng gật đầu theo.
Chắc là đã giao tiếp thành công rồi nhỉ?
Ngồi trên xe, Du Dữu nghĩ thầm như vậy.
Lại qua hơn 10 phút, xe dừng lại.
Du Dữu xuống xe thì ngay lập tức sửng sốt.
Đây đâu phải khách sạn đâu?
Đây rõ ràng là đồn cảnh sát mà?
Đột nhiên xuất hiện rất nhiều cảnh sát vây xung quanh, Du Dữu sợ đến mức bất động, không nói nổi câu nào. Cậu tròn xoe mắt, đột nhiên nhập vào trạng thái của học sinh tiểu học, bị dắt vào trong phòng, ngu ngơ ngồi tại chỗ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm đặt trên đầu gối, hoang mang vô cùng.
Trông các cảnh sát… Rất tốt bụng, vui vẻ cười toe toét, không biết là họ đang nói gì.
Du Dữu đột nhiên mới nhớ tới một phần mềm phiên dịch, gõ những từ bọn họ đang nói nhiều nhất vào, ấn vào phiên dịch.
Phiên dịch sang tiếng Trung: Bạn nhỏ.
Du Dữu:???
Các anh gọi tôi là bạn nhỏ?
Tại sao không đưa tôi đến thẳng khách sạn của tôi chứ!!!
Du Dữu buồn bực.
Buồn bực thì lại thành ra muốn ăn, nên bụng cậu kêu lên ùng ục.
Bên trong sở cảnh sát lập tức trở nên yên tĩnh trong một giây. Một đám nam nữ to lớn như trâu, ai cũng đều cao hơn Du Dữu hai cái đầu trở lên đồng loạt quay đầu,”vèo” một cái nhìn về phía Du Dữu.
Du Dữu:?!?
Ối!
Cậu sai rồi, cậu thật sự sai rồi!
Cậu không nên nóng vội bay đến đây!
Cậu không thể sống sót ở đất nước đáng sợ này được!
Lẽ ra cậu nên dẫn theo thông dịch viên!
Hai người cảnh sát nói gì đó với nhau rồi chào các đồng nghiệp khác, đi ra ngoài.
Du Dữu càng căng thẳng hơn.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã quay trở về, cầm trong tay một cái hotdog nóng hổi, lớn gần bằng cánh tay Du Dữu.
Thơm quá.
Du Dữu ngẩng đầu, chỉ chỉ hotdog rồi lại chỉ chỉ mình, nghiêng đầu.
Cái này, cho tôi à?
Cảnh sát cười tủm tỉm gật đầu, gật đầu rồi lại gật đầu.
Tốt ghê.
Đất nước này thật là thân thiện.
Du Dữu ăn hotdog, cảm thấy thật vui vẻ, vừa cảm thấy hơi mặn, chú cảnh sát cao to lại đưa qua một ly đá.
Tuyệt vời!
Mọi người thấy Du Dữu ăn đến mức mắt cũng híp cả lại thì cảm thấy vui lây, sẵn không có việc gì, tất cả đều đi ra cửa.
Nửa giờ sau, Du Dữu nhìn các món ăn đặc sản địa phương gần xếp được được thành một ngọn núi nhỏ ở trên bàn xe, sợ ngây người.
Sau khi cho Du Dữu đồ ăn xong, gần một nửa số cảnh sát cũng yên tâm giải tán.
Du Dữu quay đầu, thấy các cảnh sát đang giải tán, nghĩ rằng hẳn bọn họ đi phá án hoặc ra ngoài, kết quả một người thì ra ngoài chơi ván trược, một người thì nấu cháo điện thoại ở phòng nước, một người khác thì đang bắt chước diễn lại cảnh kinh điển trong The Matrix với đồng nghiệp.
Còn lại ba người lái xe cảnh sát đi ra ngoài, bốn mươi phút sau trở về, trong ngực ôm một chú mèo con bị gì đó mà lông suýt cháy khét, râu cũng xoăn lại.
Thật sự là một đất nước tràn đầy tình thương một cách kì diệu.
Không biết cậu còn phải ngồi ngốc ra ở cục cảnh sát bao lâu nữa.
Nhưng cậu đã đưa hóa đơn đặt trước và địa chỉ khách sạn, hẳn sẽ không bị giữ lại quá lâu đâu… Nhỉ?
Dù sao ở đây cũng được ăn uống.
Du Dữu lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho chú, phát hiện không có tín hiệu, bèn dùng cách vẽ ra biểu tượng wifi để lấy mật mã wifi của cục cảnh sát.
Vẫn không có tin nhắn của chú, chắc là do vẫn còn đang bận.
Hôm nay cục cảnh sát náo nhiệt lạ thường, chỉ chốc lát sau, những vị cảnh sát nhàn rỗi lại lần lượt cứu được một chú chó lạc đường, dẫn một cậu bé ba tuổi đang gặm kẹo que dường như bị lạc đường trở về.
Đến lúc này, Du Dữu bỗng nhiên hiểu ra tại sao cậu lại bị mang về.
Không phải họ gọi đùa cậu là “bạn nhỏ” mà là đang nghiêm túc gọi như vậy…
Khổ ghê.
Sau khi kết nối với internet được một lúc, điện thoại bỗng nhiên nhận được một loạt 451 tin nhắn.
Du Dữu ấn mở xem, kinh ngạc đến mức ngây ngẩn cả người.
“Du Dữu! Khi nãy đột nhiên chỉ số hắc hóa đột nhiên về không!”
Về không rồi?
Ngón tay cậu run lên, rồi hít sâu một hơi, tỉnh táo lại, vội vàng nhắn tin lại, không cẩn thận đánh sai mấy chữ, sửa lại ba lần mới xong.
“Vậy chú hết bận rồi à, cậu phải đi rồi sao? Tất cả kết chú rồi à?”
Bên phía 451 lại trở nên yên lặng khoảng chừng một phút.
Ba phút.
Năm phút.
Du Dữu bắt đầu đứng ngồi không yên.
Một cảnh sát cao lớn đi đến, khom người, che phủ toàn bộ đỉnh đầu Du Dữu, sau đó nói gì đó mà cậu không hiểu, chỉ về một phía, muốn