Chỉ có Thương Am và Du Dữu mới có thể nghe được giọng nói này.
Bọn họ cùng nhau cúi đầu, nhìn vào điện thoại, tin nhắn của 100 đang hiện lên trên màn hình.
【 Xin chúc mừng, Cưỡng Chế đã hoàn toàn biến mất, bây giờ sẽ bắt đầu sửa chữa và thăng cấp thế giới. 】
Thương Am hơi ngạc nhiên, sao lại như vậy?
Hắn còn chưa kịp làm xong chuyện khi nãy, chỉ số hắc hóa cũng không thể gây ảnh hưởng gì lên Cưỡng Chế, rốt cuộc là điều gì đã khiến nó đột nhiên rút lui?
Ở bên cạnh, Du Dữu kéo tay áo của hắn: “Chú…”
Cả đám người nhìn chằm chằm hai con người đang mệt mỏi nhăn nhó, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Mấy phút sau, Thương Am giải thích sơ qua mọi chuyện cho tài xế lái xe và cảnh sát một lần, sẵn tiện nghiêm túc nói Du Dữu không phải xx, thật sự là một người trưởng thành, phí một phen công phu, mới nói xong lời cảm ơn để đám người này rời đi.
Trước khi đi, còn có mấy người cười híp mắt nói với Thương Am, nếu hai người bọn họ định tổ chức kết hôn thì hãy mời người ở cục cảnh sát bọn họ đi tham gia hôn lễ chúc mừng với, những người khác rất thích Du Dữu, tất cả mọi người đều muốn làm quen với cậu.
Tài xế lái xe thì nhẹ nhàng thở ra, nói mình còn tưởng rằng Du Dữu bị những người có chức vụ cao cấp này bắt nạt, không bị thì tốt rồi, sẵn tiện hỏi tên của Du Dữu.
“Người bạn nhỏ.” Thương Am sờ đầu Du Dữu: “Bây giờ về trụ sở của chú nghỉ ngơi trước đã, ăn gì không?”
“… A?” Sắc mặt của Du Dữu cũng thay đổi: “Không, không đi nổi, em sắp chết rồi… Thở không nổi nữa…”
Thương Am dẫn cậu vào trong phòng, ngón tay chạm vào cổ áo của cậu: “Thở không nổi?”
“Đúng vậy ạ.” Du Dữu nghiêm túc gật đầu, rưng rung nước mắt, tủi thân vô cùng: “Không biết là vì chạy nhiều hay là ăn nhiều, cảm giác khó chịu lắm, cứ nghẹn nghẹn, sắp không thở nổi rồi… Hu hu hu…”
Thương Am không nói gì, mím môi, cởi quần áo của Du Dữu ra, lộn ngược lại rồi mặc vào cho cậu.
“Bây giờ sao rồi?”
“Ừm???” Du Dữu ngây ngốc: “Bây giờ ổn, ổn rồi ạ…”
Thương Am nín cười, ôm chặt cậu vào trong ngực, thoả mãn hít sâu một hơi “Sau này… Chú mặc cho em.”
Như vậy sẽ không mặc ngược nữa.
“Chú.” Du Dữu vẻ mặt nghiêm túc bóp hắn: “Khi nãy chú gọi em là người bạn nhỏ phải không?”
“Hả? Ừ.”
“Không được gọi như vậy! Gọi lại đi!” Du Dữu nghiêm túc chống nạnh: “Em đã lớn rồi! Em đã có thể tự đi ra ngoài! Em siêu lợi hại! Lần này em mặc ngược là do sơ ý thôi, không phải là lý do để chú thừa cơ đùa giỡn lưu manh!”
Thương Am ấn đầu cậu vào trong ngực, không cho động: “Không được, không cho lớn lên, nhỏ lại đi.”
…???
Chú xem, lời chú nói có phải là tiếng người không?!
Du Dữu tức muốn chết: “Đây là chú nói đấy! Nói rồi thì đừng hối hận!”
Thương Am cười: “Không hối hận, chú chắc chắn.”
Xác nhận Du Dữu không lạnh không đói không mệt, cả người đều rất khỏe xong, Thương Am mới hơi yên tâm, hỏi lại 100: “Khi nãy xảy ra chuyện gì?”
100 đang trôi nổi không trung, trông mờ mờ ảo ảo, nghe thấy thế thì lại ngay lập tức chui vào trong điện thoại di động.
“Ý ở trên mặt chữ thôi, kết hôn xong rồi, anh có thể trở về nhà, trải qua tháng ngày hòa thuận với người bạn nỏ của anh rồi.”
Du Dữu: “Đừng tưởng rằng cậu trốn trong điện thoại di động thì tôi không thể đánh cậu được! Cậu mới là người bạn nhỏ đó! Ưu thế chủng tộc mà đi trách tôi sao!”
Vì cậu là người châu Á, lại thuộc nhóm người Châu Á không quá cao, cộng thêm khuôn mặt và mắt hơi tròn, mặt trẻ con mập mập là do ăn nhiều mà ra, cho nên Du Dữu bị toàn bộ người ở trong cục cảnh sát cho là vị thành niên.
Thật ra, nếu ở trong nước thì cũng không đến mức bị như vậy, nhưng người ở đây bẩm sinh lại cao và có nhiều lông. Chỉ có trẻ con bảy hay mười hai tuổi mới có thể có cơ thể như Du Dữu, trông cậu thật sự rất giống học sinh… Nên không thể tránh khỏi việc nhầm lẫn.
Nhưng tất cả những chi tiết đó cũng không thể cản lại những khó chịu trong lòng Du Dữu, cậu xắn tay áo lên chuẩn bị 100.
Thương Am ôm Du Dữu lại, đặt trên đùi, không cho cậu cử động.
“Vậy, rốt cuộc chuyện Cưỡng Chế là sao?”
Hệ thống 100 bị bắt phải xem một màn tình cảm, lạnh nhạt trả lời: “Đi mà hỏi vợ con tổ tông anh ấy.”
Tiểu tổ tông Du Dữu: “A? Cưỡng Chế à?”
Thương Am cúi đầu hôn trán cậu: “Sao em lại làm được? Có khó chịu chỗ nào không?”
Du Dữu lắc đầu: “Không phải sau khi kết truyện nó sẽ rút lui à? Sao hai người lại căng thẳng như vậy?”
Hệ thống 100: “?!? Dm, thì ra là như vậy hả?!”
Thương Am: “Kết truyện? Nhưng 100 nói, phải xong hết kịch bản, nó mới chủ động rời đi.”
“Haiz.” Du Dữu khoát tay ngăn lại: “Kịch bản đã xong từ lâu rồi, làm gì còn có kịch bản mà làm nữa! Bây giờ nó có muốn theo kịch bản cũng không theo được đâu!”
Thương Am: “…”
Hệ thống 100: “…”
Cậu nói rất có lý nên họ không thể phản đối được, nhưng lại cứ có cảm giác là lạ…
Du Dữu: “Sao hai người lại không nói gì nữa vậy?”
Hệ thống 100: “Cho nên… Kết truyện là gì?”
Du Dữu: “Đương nhiên là kết Happy Ending đoàn viên với nhau rồi! Tôi và chú ở với nhau hạnh phúc vui vẻ! Bao dung, yêu thương nhau!”
Happy Ending…?
Nghe được hai chữ này, Thương Am hơi ngẩn ra.
Thật lâu trước kia, dường như hắn cũng từng có một khoảng thời gian hi vọng đạt được kết cục như vậy.
Vào lúc vừa mới biết được thế giới là ảo, khi mới nhận ra mọi thứ đều có kịch bản, hắn cũng chỉ là một diễn viên bên trong vở kịch.
Hắn cũng từng đoán, từng ấp ủ hi vọng mà chính mình cũng không nhận ra, muốn biết được kết cục sẽ được viết như thế nào. Liệu nó có giống như những câu chuyện cổ tích, tất cả nỗi đau sẽ được chữa lành, những hiểu lầm sẽ được hóa giải hay không. Sau đó hắn sẽ được nhận lại những hạnh phúc mình đã mất, mỉm cười với kết cục.
Sau đó hắn phát hiện kết cục phải là BE, nghĩa là không ai có được kết cục tốt, phát hiện ra rằng, người muốn giúp hắn sửa kết cục