Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Người đàn ông giống Ma Vương


trước sau

Editor Vi + Beta Điêu

"Đau quá..." Kỷ Hi Nguyệt cảm giác cả người đau nhức, toàn thân giống như bị xe cán qua, cử động một chút cũng thấy khó khăn.

Không phải cô đã chết rồi sao? Rõ ràng đã bị người ta đẩy xuống từ tầng 28, chẳng lẽ ngã mà không chết? Hay là đau quá nên bị hồ đồ luôn rồi?

Kỷ Hi Nguyệt đau đến mức cả khuôn mặt nhăn nhó, chỉ hơi lắc lắc đầu liền cảm thấy choáng váng. Cô chậm rãi mở mắt.

Vừa nhìn thấy khung cảnh trước mắt, cô đã kinh ngạc há hốc miệng.

Ánh đèn vàng nhạt tỏa khắp căn phòng, một người đàn ông quấn khăn tắm quanh hông, bước ra từ nhà tắm đối diện. Thân hình người đàn ông cao lớn như trong Thần thoại Hy Lạp. Lồng ngực cường tráng, eo săn chắc, mông ngạo nghễ ưỡn lên, phía dưới là đôi chân dài thẳng tắp. Có thể nói là một vóc dáng hoàn mỹ!

Lúc này, người đàn ông cúi đầu dùng khăn lau tóc, từng giọt nước chầm chậm chảy xuống khuôn mặt lạnh lùng, xuống yết hầu đang chuyển động, thuận theo đó là phần cơ bụng sáu múi uốn lượn, rồi đi vào trong khăn tắm, biến mất không thấy gì nữa.

Một thân hình gợi cảm có thể khiến cho tất cả phụ nữ hóa sói.

Chỉ là người đàn ông này sao lại có chút quen thuộc?

Còn có phòng ngủ này cũng quen thuộc đến lạ?

Con mẹ nó! Không thể nào!

Cô nhớ lại, đây không phải là Đại Ma Vương Triệu Húc Hàn sao? Cảnh tượng này không phải từ năm năm trước, lúc cô bị Triệu Húc Hàn cưỡng bức đêm hôm đó sao?

Chỉ khác với lúc đó là, năm năm trước, khi tỉnh lại vào giữa trưa ngày hôm sau, cô không nhìn thấy Triệu Húc Hàn.

Mà bây giờ, cô đã tỉnh trước khi Triệu Húc Hàn rời đi. Hạ thân đau đớn như bị xé rách khiến cô thêm chắc chắn rằng, đây là di chứng của việc bị Triệu Húc Hàn thô bạo xâm chiếm.

Thật đáng sợ! Thật kinh khủng! Tại sao có thể như vậy?

Không sai! Nhưng chẳng phải cô đã chết rồi sao? Sao có thể quay lại năm năm trước? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Nhận ra điều này, Kỷ Hi Nguyệt kinh hãi vội vàng nhắm mắt lại. Cả người đều run rẩy vì sợ không tự chủ được. Trong lòng cô tràn ngập sợ hãi cùng mơ hồ.

Cứ coi như là quay lại năm năm trước, cô cũng vẫn như vậy, vẫn không có can đảm đối mặt với Triệu Húc Hàn. Người đàn ông này vô cùng đáng sợ, sự sợ hãi của cô đối với anh có lẽ đã in sâu vào trong tiềm thức.

Cô sợ anh. Thật sự rất sợ người đàn ông này. Bởi vì kiếp trước ở bên cạnh anh tám năm, người đàn ông này luôn dây dưa không rõ với cô. Tính tình cô hung hãn ương bướng, vậy mà vẫn bị Đại Ma Vương trấn áp, lăng nhục, tổn thương, giam lỏng. Quả thực là sống không bằng chết!

Nhưng bây giờ cô đã sống lại rồi!

Đây là quả là cơ hội trời cho. Cô phải nhìn rõ lúc trước cô đã sống khổ sở thế nào, nhìn rõ bản thân mình đã ngu xuẩn làm tổn thương bao nhiêu con người đã bảo vệ và quan tâm mình.

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má. Cô sai rồi! Cô biết cô sai thật rồi!

Vì thế ngay lúc này đây, cô muốn báo thù! Cô nhất định phải làm cho những kẻ đã hãm hại người thân của cô phải trả giá thật thê thảm!

Người chân chính đối tốt với cô, cô cũng muốn đền bù gấp bội.

Nhưng để báo thù, báo ân, cô nhất định phải thay đổi. Không thể lại đi vào vết xe đổ giống như kiếp trước.

Đầu tiên cô phải xử lý tốt quan hệ với Triệu Húc Hàn. Tuyệt đối không thể lại đối đầu với tên Đại Ma Vương lãnh khốc vô tình này. Cô không thể để sự ngu ngốc của mình lại tái diễn một lần nữa.

Kỷ Hi Nguyệt trốn trong chăn lạnh run. Trong đầu đều là những tình cảnh đáng sợ mà lúc trước cô từng trải qua. Cơn sợ hãi giống như nọc độc chảy vào trong từng mạch máu của cô.

Trong lòng càng không ngừng tự nhủ: Cô phải thay đổi, cô nhất định phải thay đổi!

Sáng sớm, sau khi cố bắt bản thân trấn định lại, cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt cũng chịu đựng thân thể đau đớn, chậm rãi xuống giường. Khoác chiếc áo tắm quý phi trên ghế, cô bước ra cửa sổ sát đất.

Bước ra ban công, cô có cảm giác cảnh tháng tư mang theo vài phần lạnh lẽo. Cô khoanh tay trước ngực, mắt nhìn xa xăm, chẳng có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp.

Hít một hơi thật sâu, cô tự an ủi bản thân, tự nhủ với mình, nhất định không được sợ hãi người đàn ông này.

Quả thật khi nhớ lại lúc cô không đối đầu với Triệu Húc Hàn, anh cũng không đến mức quá đáng sợ. Vậy chỉ cần cô thay đổi, năm năm sau có lẽ cũng sẽ không giống như địa ngục...

...

Phía xa xa là một màu xanh ngát của rừng cây, sương mù vây quanh lấy ngọn núi. Giữa một màu xanh ngát ấy thấp thoáng vài nóc nhà màu đỏ, đó chính là những căn biệt thự sang trọng của kẻ lắm tiền.

Mà trong đó, căn biệt thự xa hoa của Triệu Húc Hàn đơn độc ở giữa lưng núi. Cả căn biệt thự dường như đã chiếm gần nửa sườn núi, xa xa là sân golf và sân tennis, còn có cả một con đường được xây dựng để thuận tiện cho việc ra vào của Triệu gia. Dưới lầu có hồ bơi ngoài trời, vườn hoa, phòng tập thể dục, phòng luyện võ. Ngoài ra còn có rất nhiều những chậu hoa lan được đặt ở sân nhỏ, với đầy đủ những chủng loại khác nhau, cùng nhau đua sắc đua hương, đẹp vô cùng.

Triệu Húc Hàn - một người đàn ông đang đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp.

Cả Cảng Thành không ai là không biết, anh là một người vô cùng giàu có và quyền thế.

Vì sao nói như vậy ư?

Thứ nhất là bởi vì anh là người có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, nhiều đến nỗi nếu một ngày nào đó, có người làm anh mất hứng, anh có thể lập tức dùng tiền đập chết người đó.

Thứ hai, bởi vì anh vừa đẹp trai lại vừa trẻ tuổi, đẹp đến độ khiến người hay tiên cũng phải căm phẫn, khiến cho phụ nữ như cá diếc sang sông (*), người trước vừa ngã người sau lập tức chen tới.

(*) Cá diếc sang sông: ý chỉ những người mù quáng theo đuổi một việc gì đó.

Thứ ba là vì anh quá lãnh khốc vô tình, tàn bạo bất nhân. Không chỉ là trong buôn bán thương mại, mà cả trong cuộc sống thường ngày, kẻ nào dám đắc tội với anh đều không có kết quả tốt, nghe nói có rất nhiều người trong số đó đã vô duyên vô cớ biến mất...

Thứ tư là tuy rằng mọi người ai ai cũng biết đến anh, nhưng có rất ít người thấy được diện mạo thật của anh, chẳng qua chỉ là nghe được về Triệu gia trong truyền thuyết.

Bởi vì quyền thế của Triệu thị đã áp đảo hết địa bàn của những nhà giàu có khác, cho nên những kẻ giàu có kia chỉ có thể ngửa mặt ngước lên.

Mà một người đang đứng trên đỉnh cao của cuộc đời, nhìn người khác bằng nửa con mắt như Triệu gia, lại hết lần này đến lần khác phải nghĩ cách đối phó với một người phụ nữ tên là Kỷ Hi Nguyệt. Thật sự khiến cho người khác không thể tưởng tượng nổi.

Kiếp trước Kỷ Hi Nguyệt hận Triệu Húc Hàn, hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể khiến người đàn ông này nhanh chóng chết đi.

Cho nên khi đó cô đã liều mạng tìm cách đối đầu với anh, còn muốn đội nón xanh (**) lên đầu tên cáo già Triệu Húc Hàn, khiến cho Triệu Húc Hàn mất hết kiên nhẫn với cô.

(**) Đội nón xanh: cắm sừng, ý chỉ người phụ nữ có chồng rồi nhưng đi ngoại tình.

Nhưng người đàn ông này là kiểu người thích mềm không thích cứng. Cô càng kháng cự, anh lại càng có ý muốn chinh phục, can thiệp vào cuộc sống riêng của cô, còn mạnh mẽ muốn chiếm giữ cô, thỉnh thoảng lại giam lỏng cô, khiến cho cô trở nên sợ hãi anh.

Kỹ Hi Nguyệt nhớ rõ, năm năm trước, sau khi cô bị anh cưỡng đoạt đã mắng Triệu Húc Hàn cả một ngày một đêm. Cuối cùng lại bị anh dán băng keo vào miệng, nhốt vào phòng tối suốt ba ngày ba đêm.

Đấy cũng là lần đầu tiên Triệu Húc Hàn nhốt cô vào phòng tối, khi đó cô vừa tròn 21 tuổi, cơn ác mộng phải đối mặt với Đại ma vương Triệu Húc Hàn chỉ vừa mới bắt đầu.

Bây giờ sống lại một lần nữa, Kỷ Hi Nguyệt không bao giờ hi vọng quá khứ đó tái diễn.

Tuy rằng cô sống chung với anh tám năm, nhưng đến khi chết, cô vẫn không hiểu vì sao tên đàn ông này lại đối xử với mình đặc biệt như thế. Nhưng cô biết, nếu không phải cô muốn chết thì anh đối xử với cô cũng không tệ.

Mà lần này cô không muốn đối đầu với anh nữa, nếu không sẽ lại bị anh giam vào phòng tối như trước kia.

Cánh cửa điện tử chạm trổ hoa văn dần dần mở ra, một chiếc xe màu đen ưu nhã nhanh như một con báo, tiến vào, dừng lại trước đài phun nước ở cửa biệt thự.

Từ trên xe một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu xám tro bước xuống. Dáng người cao gầy, tóc vuốt nhẹ, mắt kính viền vàng, nhìn qua vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Cậu ta tên là Tiếu Ân, là trợ thủ đắc lực kiêm vệ sĩ của Triệu Húc Hàn.

Tiếu Ân rất nhạy bén, đầu tiên bước ra lập tức liếc nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt một cái, có hơi kinh ngạc nhưng rồi vẫn bước vội vào bên trong. Rất nhanh sau đó Kỷ Hi Nguyệt thấy cái bóng cao ngất của Triệu Húc Hàn từ trong biệt thự đi ra.

Hôm nay cả người Triệu Húc Hàn mặc một thân âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, không có lấy một nếp nhăn, khiến dáng người anh càng anh tuấn uy vũ. Triệu Húc Hàn sau khi bước ra ngoài cũng ngoảnh đầu nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt. Một thân tuấn mỹ cùng với gương mặt kia dần dần hiện ra trong tầm mắt cô.

Mặc dù trước đây Kỷ Hi Nguyệt vô cùng căm ghét Triệu Húc Hàn, nhưng không thể không thừa nhận, so với Triệu Vân Sâm, anh vẫn đẹp trai hơn nhiều. Chỉ là trước kia, cô vô cùng say mê Triệu Vân Sâm cho nên nhìn Triệu Húc Hàn thế nào cũng thấy không vừa mắt.

Đường nét trên gương mặt Triệu Húc Hàn vô cùng hoàn mỹ, như được bậc thầy điêu khắc tỉ mỉ tạo nên, con ngươi sâu thẳm, mũi cao thẳng, đôi môi bạc mỏng. Chỉ là biểu cảm trên gương mặt anh lúc nào cũng lạnh lùng như băng.

Anh nhìn Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén khiến nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tứ chi cô, sắc mặt tái xanh, cơ thể theo bản năng co rụt lại. Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt đã chuẩn bị tư tưởng phải đối mặt với người đàn ông này, nhưng cô vẫn không thể quên được sự sợ hãi về anh. Triệu Húc Hàn không nói
lời nào, lạnh lùng nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi lập tức đi về hướng xe đậu, dường như không để ý tới cô.

"Cái kia..." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lấy hết dũng khí nói. Cô nghĩ thầm: Tối hôm qua anh ta làm như vậy với mình, chẳng lẽ không có một chút áy náy nào sao?

Haiz, là cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Người đàn ông này sao có thể có loại cảm xúc ấy được? Áy náy? Chỉ sợ là anh đang trừng phạt cô thôi?

Triệu Húc Hàn dừng lại, ánh mắt có chút không kiên nhẫn nghiêng đầu nhìn cô.

"Sau giờ Ngọ (*), tôi... tôi muốn ra ngoài". Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt trắng bệch, sợ hãi nói.

(*) Giờ Ngọ: từ 11h đến 13h trưa.

Triệu Húc Hàn đột nhiên đứng thẳng, tỏa ra khí chất lạnh lùng. Nó lạnh đến nỗi cho dù là Kỷ Hi Nguyệt đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được, hai tay nắm chặt lan can đều không hiểu sao mà vẫn run rẩy, nổi lên gân xanh.

"Không, tôi không phải là muốn chạy trốn, tôi...tôi đi đến đài truyền hình, trước giờ cơm tối sẽ quay trở lại." Cảm giác được Triệu Húc Hàn sắp nổi giận, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giải thích.

Quả nhiên, Triệu Húc Hàn nghe xong, lông mày tuấn mĩ khẽ cau lại. Cô gái này bắt đầu ngoan ngoãn từ khi nào vậy? Trong dự liệu của anh, hôm nay cô sẽ nổi trận lôi đình, có khả năng lấy dao muốn đâm chết anh, càng có khả năng khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh.

Chẳng lẽ là do hành vi cưỡng chế tối hôm qua của anh? Triệu Húc Hàn lập tức bỏ ngay ý nghĩ vô lý này ra sau đầu. Tối hôm qua cô gái này quả thật là mạnh mẽ, cắn đến nỗi, giờ trên người anh toàn là dấu răng, sau đó lại thút thít nỉ non, cầu xin tha thứ, cuối cùng là hôn mê.

"Tôi... Em chắc chắn sẽ trở lại. Hàn ca ca, anh tin tưởng em, em tuyệt đối không lừa anh. Nếu không thì anh phái người giám sát cũng được." Kỷ Hi Nguyệt thấy hắn không trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại, đáng thương nói. Đã thế, cái xưng hô "Hàn ca ca" này, kiếp trước không có khả năng nói cũng mang ra hết.

Triệu Húc Hàn cùng Tiếu Ân đồng thời nhíu mày. Tiếu Ân không ngờ nữ nhân ngu ngốc này lại có thể chịu thua thiếu gia? Còn gọi buồn nôn như vậy, công nhận so với mặt trời mọc hướng tây còn kinh khủng hơn. Triệu Húc Hàn tức muốn chết. Nhất định là tối hôm qua quá bạo lực nên làm cho cô gái này hỏng đầu rồi!

"Thiếu gia." Tiếu Ân nói. Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn đồng hồ, sau đó ừ một tiếng rồi bước vào xe.

"Triệu Húc Hàn, anh có đồng ý không vậy? Hôm nay tôi thực sự phải đến đài truyền hình một chuyến!". Kỷ Hi Nguyệt thấy hắn định đi mà chưa trả lời liền vội vàng kêu to.

Triệu Húc Hàn nhìn Tiếu Ân đang mở cửa xe, hơi gật đầu. Tiếu Ân ngẩng đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói:" Thiếu gia đã đồng ý."

"Yeah!". Kỷ Hi Nguyệt trở nên vui vẻ trong nháy mắt, cao hứng hô to. Hô xong lại cảm thấy mình chuyển biến quá đột ngột, vội vàng ngượng ngùng rụt cổ lại, sợ hãi vỗ ngực một cái, nhanh chóng trở về phòng.

Trong xe, Tiếu Ân hỏi: "Thiếu gia, có phải hôm nay Kỷ tiểu thư uống lộn thuốc rồi đúng không?" Sắc mặt Triệu Húc Hàn lạnh lùng, xoa xoa mi tâm, trầm giọng nói: "Gọi Khiếu Vô Cốt đi theo cô ta, nếu cô ta gặp Triệu Vân Sâm, lập tức bắt lại nhốt vào phòng tối."

Tiếu Ân chấn động trong lòng,vội vàng gọi điện thoại cho tiểu sư muội của hắn. Trong lòng Tiếu Ân đang cảm thấy rất khó hiểu, thiếu gia nhà bọn họ luôn rất quyến rũ, có rất nhiều phụ nữ vây quanh, tại sao thiếu gia lại luôn đặc biệt để ý tới Kỷ Hi Nguyệt vậy?

Đáp án là sau lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt năm 18 tuổi, Triệu Húc Hàn vẫn luôn giấu kĩ trong lòng. Năm nay Triệu Húc Hàn đã 27 tuổi, Hỷ Hi Nguyệt 21 tuổi, trọn vẹn 3 năm, thiếu gia đối với cô gái này quả thật rất kiên trì. Một chút dấu hiệu buông tha hay cắt đứt cũng không có, ngược lại còn rất kiên nhẫn.

Chẳng qua, Kỷ Hi Nguyệt này lại rất ngu ngốc, luôn chống đối thiếu gia. Cô ta không chỉ không nhận ra, mà hôm qua còn định đi cắm sừng. Nhớ tới ánh mắt như muốn giết người của thiếu gia vào tối hôm qua, Tiếu Ân thầm than Triệu Vân Sâm có lá gan lớn, lại dám mang Kỷ Hi Nguyệt đi thuê khách sạn. Cho dù hắn là cháu của thiếu gia đi chăng nữa thì cũng là tự tìm đường chết.

Kết quả, Triệu Vân Sâm bị thiếu gia đánh thành đầu heo tại chỗ. Sau đó để Vô Cốt ném về khu nhà cũ của Triệu Gia, ngay trước cửa ra vào. Còn Kỷ Hi Nguyệt thì bị thiếu gia tức giận bắt trở lại biệt thự giữa núi.

Lúc đó, mấy người Tiếu Ân chưa bao giờ thấy thiếu gia nhà mình động thủ nên sợ đến choáng váng. Lại càng thêm khẳng định người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này có sức ảnh hưởng rất lớn đến thiếu gia. Nhưng người phụ nữ ngu xuẩn này chắc không trở thành thiếu phu nhân bọn họ đâu nhỉ? Căn bản là cô ta không có tư cách, cũng không xứng với thiếu gia.

Tiếu Ân có cảm giác tim mình như vỡ vụn, ba năm nay, Kỷ Hi Nguyệt thẳng thắn này chưa bao giờ khiến thiếu gia dễ chịu. Mà một khi thiếu gia khó chịu, những người dưới trướng như bọn họ sao có thể có những ngày tháng tốt lành?

Giờ phút này Kỷ Hi Nguyệt đã trở về phòng, đắm chìm trong dòng suy nghĩ, cô nhìn bản thân của năm năm trước trong gương, vạn phần cảm thán. Cô gái trong gương sở hữu mái tóc đen uốn lượn thành sóng, mềm mại như dải lụa. Khuôn mặt chỉ nhỏ bằng một bàn tay, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng tuyết, đôi mắt trong trẻo như làn nước mùa thua, sống mũi cao thẳng xinh đẹp, miệng nhỏ anh đào khẽ đóng khẽ mở tràn ngập sự dụ dỗ mị hoặc. Cả khuôn mặt không chút tì vết, chỉ có vẻ đẹp mỹ lệ của tuổi thanh xuân. Đúng là một đại mỹ nữ.

Nhưng hiện tại, trên thân thể lồi lõm đầy đủ ấy lại xuất hiện những dấu vết xanh tím. Cô nghĩ lại đến đêm nay của năm năm trước, cũng trực tiếp trải qua, lúc tỉnh lại cũng đã xong việc, nhưng trước khi trọng sinh thì đêm đó là một kí ức đáng sợ khắc sâu trong tâm trí của cô.

Đêm đó, Triệu Húc Hàn rất tức giận, giống như một con thú dữ bị sổng chuồng, hung hăng đặt cô dưới thân, cưỡng ép tiến vào, hoàn toàn muốn phá hủy. Mặc kệ cô có phản kháng thế nào, cầu xin thế nào, nỉ non thế nào, anh cũng giống như đã mất lý trí hoàn toàn, không chút thương tiếc. Mãi đến khi cô kiệt sức, cuối cùng thì ngất đi.

Năm năm sau, cô trở thành vật sở hữu của Triệu Húc Hàn. Một chút tự do cũng không có, một khi đã làm anh tức giận, cô nhất định sẽ bị trừng phạt. Mà tính cách cô khá ương ngạnh, một mực không chịu thua, liên tục tìm đường chết, mãi đến khi cô thật sự chết đi.

Trọng sinh lần nữa, cô mới biết người đàn ông này ăn mềm không ăn cứng, chỉ có thể dỗ dành, không thể đối đầu với anh.

Sau buổi trưa, trời xanh mây trắng, ánh nắng dịu dàng, gió mát thổi qua.

Kỷ Hi Nguyệt mặc một bộ quần áo cao bồi thời cổ xưa, đội chiếc mũ màu trắng cùng một cái kính râm to bản. Đeo thêm nột chiếc khẩu trang, che phủ toàn thân cực kì chặt chẽ rồi đến đài truyền hình.

Cô lấy ra trong túi bộ đồng phục, trên đó có viết "Thực tập sinh bộ phận phóng viên: Vương Nguyệt."

Năm năm trước và cũng chính là bây giờ, Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn là sinh viên năm 2 trường Đại học truyền thông Cảng Thành. Ba tháng trước tìm được công việc làm thực tập sinh, trở thành phòng viên thực tập của đài truyền hình.

Cố Du Du là phóng viên chính thức, lớn hơn Kỷ Hi Nguyệt hai tuổi, trong ba tháng qua, cô với cô ta là bạn tốt của nhau. Thật sự là bạn tốt sao? Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt muốn cười thật to.

Lúc trước là do cô quá ngây thơ, Cố Du Du nói gì cô đều nghe, quả thật IQ giống như chỉ bằng 0 vậy. Hôm nay cô chịu đựng thân thể đau nhức, nhất định phải gặp Cố Du Du, là vì ngày hôm nay của kiếp trước, Cố Du Du sẽ đi phỏng vấn bố của cô - Kỷ Thượng Hải.

Trước khi Cố Du Du phỏng vấn bố cô, cũng không biết Vương Nguyệt chính là đại tiểu thư tập đoàn Kỷ Hải Kỷ Hi Nguyệt. Mà cô cũng chưa bao giờ muốn khoe khang, chỉ có hai người duy nhất biết thân phận của cô là Triệu Húc Hàn và bố cô.

Nói như vậy, lúc cô là đại tiểu thư Kỷ Hi Nguyệt, cô vô cùng xinh đẹp. Nhưng lúc cô là phóng viên Vương Nguyệt, cô phải che lại vẻ đẹp của mình, bởi vì khuôn mặt thật không thích hợp để làm phóng viên.

Vốn mái tóc xoăn lại bị cô giấu trong tóc giả, đi ra ngoài phỏng vấn thì đeo cái khẩu trang cùng cái kính râm, che giấu diện mạo thật. Ở trong công ty thì bỏ đồ ra, đó là cái mũi đầu những chấm đen xấu xí, bờ môi màu đen ngòm, giống như một cô gái thiếu dinh dưỡng, do vậy không có ai để ý đến cô cả.

Mà lúc đó chỉ có mình Cố Du Du không chê cô xấu, luôn lấy tư cách tiền bối chỉ dạy cho cô, khiến cô vô cùng cảm động, coi cô ta là bạn tốt. Nhưng từ sau khi Cố Du Du phỏng vấn bố cô, biết rõ Vương Nguyệt chính lại Kỷ đại tiểu thư Kỷ Hi Nguyệt, sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện