Sắc mặt của Úy Mẫn Nhi chợt đanh lại, giọng nói cũng trở nên u ám: “Tại sao lại nói như vậy? Rốt cuộc cô ta có điểm nào thú vị chứ?”
“Úy tiểu thư, là một người đàn ông tôi có thể chân chính nói cho cô biết, nếu là tôi, tôi cũng sẽ chọn Kỷ tiểu thư, chứ không phải cô.” Thiết Quý Hoành nhìn cô ta bằng ánh mắt cũng rất lạnh lùng.
“Vì sao? Tôi có chỗ nào không bằng cô ta?” Úy Mẫn Nhi thực sự không hiểu.
“Bởi vì cô ấy thú vị, khiến đàn ông rất muốn tìm hiểu cô ấy, hơn nữa còn không dừng lại được.” Thiết Quý Hoành nhìn cô ta, “Còn cô, cùng lắm chỉ là một người phụ nữ xuất sắc, nhưng xuất sắc không phải là tiêu chuẩn để đàn ông chọn làm vợ.”
Úy Mẫn Nhi sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Vậy Thiết chủ nhân có muốn sở hữu Kỷ tiểu thư không?”
Thiết Quý Hoành ngước mắt nhìn cô ta, sau đó đáp: “Muốn thì đã làm sao? Lẽ nào Úy tiểu thư muốn giúp tôi?”
Khóe miệng Úy Mẫn Nhi hiện lên một nụ cười tàn nhẫn: “Thiết gia của các anh đông người như vậy, muốn có được một người phụ nữ là chuyện đơn giản mà, đúng không?”
“Úy tiểu thư, hình như cô quên bên cạnh cô ấy là ai rồi thì phải. Vì một mình cô ấy mà trở thành kẻ địch của Triệu gia, làm liên lụy đến cả Thiết gia, cô cảm thấy tôi có ngốc không?” Thiết Quý Hoành có chút cạn lời nhìn Úy Mẫn Nhi. Quả nhiên phụ nữ ghen lên thì đầu óc không còn tỉnh táo.
“Tại sao lại để người khác biết? Đây là Châu Âu, là nước Pháp, là địa bàn của Thiết gia anh và Úy gia tôi, muốn giấu một người phụ nữ lẽ nào còn giấu không được?” Trong con ngươi của Úy Mẫn Nhi xẹt qua một tia sát ý.
“Úy tiểu thư, tôi không có hồ đồ đến mức đó đâu, với lại người phụ nữ mà Thiết Quý Hoành tôi đã thích, tôi sẽ tự mình giành lấy, chứ dựa vào âm mưu hay thủ đoạn để đạt được thì còn ý nghĩa gì nữa?” Thiết Quý Hoành nói xong cũng bỏ đi.
Anh ta bắt đầu cân nhắc đến điều kiện của Kỷ Hi Nguyệt. Vốn dĩ không định quan tâm, vì dù sao muốn Thiết gia của anh ta ủng hộ Úy Tư Lý thì cũng có chút dở hơi. Nhưng bây giờ xem ra, vì Triệu Húc Hàn mà Úy Mẫn Nhi đã trở thành một người phụ nữ
độc ác. Loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như vậy, làm sao sau này có thể làm được chủ nhân của Quốc Tế Úy Lam chứ?
Úy Mẫn Nhi ở phía sau tức đến nghiến răng nghiến lợi, nỗi thù hận với Kỷ Hi Nguyệt càng ăn sâu vào cốt tủy. Tại sao tất cả đàn ông ưu tú đều thích Kỷ Hi Nguyệt? Ngoài gương mặt xinh đẹp ra thì Kỷ Hi Nguyệt còn có cái quái gì nữa đâu?
Chẳng lẽ đàn ông đều là đồ nông cạn? Hay ngoại hình thật sự là điều kiện đầu tiên để chọn lựa đối phương?
Nhưng cho dù như vậy thì người đàn ông có dã tâm đâu có để ý đến mấy thứ này? Chẳng lẽ vứt luôn cả tham vọng của mình sao?
Có lẽ ngay từ đầu cô ta đã coi thường Kỷ Hi Nguyệt, để đến bây giờ mới nhận ra người phụ nữ này là một mối đe dọa rất lớn. Những hy vọng và giấc mơ của cô ta rất có thể sẽ bị người phụ nữ này hủy hoại trong chốc lát.
Nhưng làm sao cô ta có thể để cho người phụ nữ này đánh bại mình được? Cô ta là người thừa kế của Quốc Tế Úy Lam, không lý nào lại đi thua một con bé ất ơ như thế? Như vậy thì mặt mũi của cô ta biết vứt ở đâu nữa?
Vị trí chủ mẫu đương gia của Triệu gia, cô ta chắc chắn phải ngồi lên được.
Kỷ Hi Nguyệt, nếu cô thức thời thì còn được sống yên phận, còn nếu cứ khăng khăng xen vào giữa tôi và anh Húc Hàn thì đừng trách tôi không khách khí.
Kỷ Hi Nguyệt vào phòng vệ sinh tranh thủ đọc tin tức của Cảng Thành, đều là những tin tức thường nhật, còn những bản tin liên quan đến vụ án buôn lậu m.a tú.y cũng có không có gì to tát.
Vụ án giết người mà Trương Cường đã đề cập trước đây cuối cùng cũng xuất hiện trên bản tin, nhưng không phải do bộ phận tin tức của đài truyền hình Cảng Long đưa tin, mà là bộ phận tin tức của đài truyền hình Hương Thành.
Nạn nhân của vụ án là một ông cụ sáu mươi ba tuổi, bị đập vào đầu dẫn đến chết, hung thủ đang bỏ trốn. Người nhà nạn nhân rất đau đớn, trong nhà cũng bị mất một chiếc đồng hồ quả quýt mà ông cụ đó rất thích.