Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy chiếc đồng hồ, đôi mắt lập tức mở lớn, trong đầu như sực nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng nhắn tin cho Trương Cường.
“Vương Nguyệt, không phải cô đang ở Pháp ư? Sao có thời gian nhắn tin vậy?” Trong nhóm liên lạc của Ngô Phương Châu, Trương Cường cũng nhanh chóng trả lời.
“Muốn hỏi anh chút vấn đề ấy mà, vụ án giết người đã phá được chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thẳng.
Trương Cường liền gửi qua một biểu cảm dở khóc dở cười: “Chưa nữa. Bước đầu xác định là con trai của ông cụ, anh ta là người khả nghi nhất, nhưng chưa đủ bằng chứng.”
“Động cơ là gì? Tôi thấy trên tin tức nói là thiếu mất một chiếc đồng hồ đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi.
“Đúng vậy, cô đọc tin tức rồi à? Cố gắng áp chế mấy hôm nay rồi nhưng cuối cùng vẫn bị lọt ra, phóng viên Lưu Phi ở Hương Thành đó quả thực quá đáng ghét, viết là cảnh sát không có khả năng phá án, làm tôi bị cấp trên phê bình cho một trận.” Trương Cường phiền não gửi một đoạn tin nhắn thoại qua.
Âm thanh kèm theo rất ồn ào, có lẽ đang xử lý vụ án.
“Lưu Phi? Tôi cũng biết.” Kỷ Hi Nguyệt cũng gửi lại tin nhắn thoại, “Anh gửi hình đồng hồ qua tôi xem xem.”
“Được, cô đợi một chút.” Trương Cường đáp.
Lúc Trương Cường đang tìm bức ảnh, tin nhắn của Ngô Phương Châu đến: “Vương Nguyệt, bên Pháp đi chơi vui không?”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Nếu chơi vui thì tôi đâu có thời gian đọc tin tức Cảng Thành rồi gửi tin nhắn cho các anh chứ?”
“Được rồi, xem ra là nhàm chán lắm đây. Vụ án của đội trưởng Trường quả thực khá hóc búa.” Ngô Phương Châu nói.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Yên đi, thể nào cũng phá án được thôi. À phải rồi, bên phía Tần Hạo có tin tức gì không?”
“Cô không nhắc thì tôi cũng quên bén đi mất. Cô còn nhớ cô cảnh sát Trang Thiên trong cục lưu trữ hồ sơ ở thành phố Châu không?” Ngô Phương Châu cũng mở ghi âm nói chuyện.
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng nói: “Nhớ, sao vậy?”
Ngô Phương Châu đáp: “Trang Thiên vẫn luôn điều tra vụ án nổ khí gas, cuối cùng cũng đã có kết quả. Đây đúng là một vụ án giết người. Tần Hạo muốn giết Triều Hà rồi đổ tội cho em trai anh ta là Tần Hãn, nhưng không ngờ là em trai của anh ta không chết, còn em trai của Triều Hà là Triều Giang
lại biết vụ Tần Hạo là chủ mưu, bởi vì trước đó Triều Hà đã kể lại chuyện của Tần Hạo cho Triều Giang nghe.”
“Chuyện gì? Chuyện gì mà làm cho Tần Hạo trở nên điên cuồng như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò.
“Năm xưa thành phố Châu có xảy ra một vụ án giết người, là ông chủ của một xí nghiệp bị giết hại rồi vứt xác xuống hồ sen. Vụ án này do chính tay Tần Hạo gây ra khi anh ta khoảng hai mươi tuổi. Động cơ là do ông chủ của xí nghiệp đó là một tên biến thái, thích đàn ông. Tần Hạo đi làm thuê, bởi vì ngoại hình khá đẹp trai nên đã bị ông chủ bỏ thuốc rồi quấy rối. Lúc anh ta tỉnh lại, vì phẫn nộ đã xuống tay sát hại ông chủ xí nghiệp.”
“Sao cơ? Còn có chuyện như vậy nữa ư?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên cảm thấy, mọi chuyện dường như đều có nhân quả, cuộc đời của Tần Hạo cũng chẳng khác gì một tấn bi kịch.
“Lúc đó Triều Hà và Tần Hạo làm chung một xí nghiệp, tận mắt chứng kiến sự việc này, nhưng vì đồng tình với Tần Hạo nên đã không báo án. Tần Hạo cũng không giết người nữa, mối quan hệ của hai người từ đó tốt lên, cho nên sau này mới có chuyện hai vợ chồng của Triều Hà thuê căn nhà cũ của anh ta.”
“Trong một lần quay về, Tần Hạo và Triều Hà cùng nhau uống rượu đến say khướt, sau đó hai người cãi nhau, Triều Hà lôi chuyện cũ ra nhắc lại, Tần Hạo chợt nhận ra Triều Hà sớm muộn gì cũng là một mối tai họa, nên đã rắp tâm giết người, thiết kế ra vụ nổ khí gas. Vì sợ người khác biết, anh ta đã tìm em trai mình để làm kẻ chết thay.”
“Chỉ là Tần Hạo không ngờ em trai của Triều Hà là Triều Giang cũng biết chuyện này, còn dùng chuyện này để uy hiếp anh ta. Triều Giang vốn dĩ là một tên du côn, không dễ dàng đối phó như vậy, cho nên Tần Hạo mãi vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay. Với lại anh ta cũng sợ Triều Giang sẽ nói ra, nên vẫn luôn cho cậu ta phí bịt miệng.” Ngô Phương Châu nói.