Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt đỏ rực lên, đôi mắt rưng rưng vì tức giận, trên cánh tay cũng càng lúc càng đau, cô cảm giác đã bắt đầu ứ máu. Xem ra người đàn ông này cũng không khác gì một tên biến thái!
Nếu không những người tu luyện khí công đâu có dễ dàng bộc lộ như vậy? Cô thật sự rất muốn đánh cho anh ta thành đầu heo.
“Tôi đồng ý với cô!” Thiết Quý Hoành đột nhiên buông cô ra.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Thiết Quý Hoành nghiêm túc nhắc lại: “Tôi đáp ứng điều kiện của cô.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chớp hai mắt, biểu cảm trên mặt cũng chuyển sang kinh hãi, ánh mắt cũng đầy sự kinh ngạc, người đàn ông này có đúng là chủ nhân của một gia tộc không vậy?
Chủ nhân mà tùy tiện, bốc đồng và dễ dàng đưa ra quyết định như vậy sao? Nhà họ Thiết này có thể tồn tại là bởi vì ông trời ngủ quên đúng không?
“Tôi đáp ứng cô hỗ trợ cho Úy Tư Lý, từ bỏ Úy Mẫn Nhi. Người phụ nữ này quả thực không đáng nhận được sự ủng hộ của Thiết gia.” Thiết Quý Hoành thấy vẻ mặt sững sờ của Kỷ Hi Nguyệt rất đáng yêu thì không nhịn được cười.
Biểu cảm của người phụ nữ này thực sự rất phong phú, hai mắt ngấn nước nhìn rất xinh đẹp, hơn nữa còn dễ thương, khiến anh ta rất muốn vươn tay nhéo nhéo làn da mịn màng như em bé của cô.
“Anh, anh đáp ứng thật à? Không phải đang ghẹo tôi đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng hoàn hồn. Cô cảm thấy ngay lúc này mình là người phụ nữ lợi hại nhất, ấy vậy mà lại khiến một chủ nhân vì cô đáp ứng điều kiện như vậy.
“Không đời nào. Thiết Quý Hoành tôi nói lời giữ lời, huống hồ còn là lời hứa với Kỷ tiểu thư.” Thiết Quý Hoành cười nói, “Như vậy đã đủ để Kỷ tiểu thư làm bạn với tôi chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt nghi ngờ nhìn anh ta, sau đó nói: “Thiết chủ nhân, anh bị ngốc rồi đúng không? Tại sao anh lại đồng ý với tôi? Tôi không tin anh có thể đưa ra quyết định lớn như vậy chỉ để cầu xin tôi tha thứ cho anh, hơn nữa quyết định này hình như còn bất lợi đối với anh.”
Thiết Quý Hoành có chút dở khóc dở cười: “Kỷ tiểu thư, bây giờ đã tôi đồng
ý, đừng nói cô lật lọng không muốn làm bạn với tôi đấy chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Không phải vậy. Tôi chỉ cảm thấy tò mò thôi. Nhìn anh đâu có giống tên ngốc.”
Thiết Quý Hoành thực sự rất muốn chửi lại, cô mới là đồ ngốc đấy, nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của cô, anh ta quả thực không nỡ mắng chửi.
“Thực ra không phải tôi chưa từng nghĩ qua, nhưng điều kiện của Kỷ tiểu thư đã chiếm đến sáu mươi phần trăm quyền quyết định rồi.” Thiết Quý Hoành nói.
Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu: “Vậy bốn mươi phần trăm còn lại là gì?”
Thiết Quý Hoành cười đáp: “Nhất định phải ở đây nói sao? Chúng ta có thể vừa uống trà chiều vừa đàm đạo mà. Thực ra trà hôm nay rất ngon. Nếu chúng ta đã làm bạn với nhau thì cũng phải hiểu rõ nhau một chút chứ?” Nói rồi anh ta làm động tác xin mời.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày, sau đó nói: “Được thôi, chúng ta ngồi nói chuyện đi, nếu không đúng là rất nhàm chán.”
Nói xong cô bỏ đi trước, Thiết Quý Hoành cất bước theo sau, nhìn bóng lưng xinh đẹp trước mặt, khóe miệng anh ta không nhịn được mà cong lên.
Hai người đến một bàn trà màu trắng không có người ngồi, cô hầu gái mang trà và bánh ngọt lên. Kỷ Hi Nguyệt nhìn những người xung quanh đang trò chuyện rất say sưa, nhưng không thấy bóng dáng của Úy Tư Lý, Úy Mẫn Nhi và Triệu Húc Hàn đâu, chỉ có bà Thiết là vẫn đang tiếp đãi khách khứa.
Kỷ Hi Nguyệt đoán Triệu Húc Hàn đã được gọi vào trong. Cất công chuẩn bị một bữa tiệc hoành tráng như vậy, chắc chắn đã có mục đích từ trước.
“Kỷ tiểu thư, đây là điện thoại của tôi. Nếu đã là bạn bè thì chúng ta nên trao đổi số điện thoại chứ nhỉ? Để thỉnh thoảng có thể liên lạc với nhau đúng không?” Thiết Quý Hoành lấy di động ra, mở màn hình bàn phím của điện thoại lên, hiển nhiên là muốn Kỷ Hi Nguyệt nhập số điện thoại của cô vào.