Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Anh lớn hơn tôi mười tuổi


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ định từ chối, nhưng Thiết Quý Hoành đã đồng ý điều kiện của cô, đồng nghĩa với việc đã giúp được Triệu Húc Hàn một chuyện lớn, nên cô cũng không thể quá ra vẻ.

Cầm điện thoại của anh ta nhập số điện thoại của mình xong, Kỷ Hi Nguyệt còn nói một câu: “Thiết chủ nhân, làm bạn bè không thành vấn đề, chỉ cần anh nhớ tôi đã có bạn trai rồi là được.”

“Đương nhiên, Triệu chủ nhân xuất sắc như vậy, Thiết mỗ tôi sao có thể bì kịp. Kỷ tiểu thư quả thực rất có mắt nhìn.” Thiết Quý Hoành hào phóng nói, trong đôi mắt sâu sắc không hề che giấu hảo cảm dành cho Kỷ Hi Nguyệt.

Ít nhất là Kỷ Hi Nguyệt có thể nhận ra được, người đàn ông này đúng là rất có hứng thú với cô. Đây không phải là một chuyện tốt. Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.

Thiết Quý Hoành nhận lại điện thoại, sau đó còn nhấn nút gọi đi. Điện thoại trong tay Kỷ Hi Nguyệt lập tức rung lên.

“Đây là số điện thoại của tôi. Chúng ta thêm Wechat để thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho tiện nhé.” Thiết Quý Hoành thông qua số điện thoại tìm được Wechat của Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cạn lời, khóe miệng khẽ giật giật, sau đó chấp nhận bạn bè. Ánh mắt Thiết Quý Hoành nhìn cô không giấu được ý cười.

Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, phải chăng tên này vẫn còn nghi ngờ cô là người tu luyện khí công, nên mới mặt dày mày dạn muốn kết bạn với cô như vậy? Thực sự vẫn có chút khó hiểu.

“Kỷ tiểu thư không cần lo lắng, tôi sẽ không làm gì quá đáng đâu.” Thiết Quý Hoành cười nói, “Phải rồi, Kỷ tiểu thư dự định ở lại Pháp mấy ngày? Có muốn tôi làm hướng dẫn viên, đưa bọn cô đi chơi một vòng không?”

Kỷ Hi Nguyệt mừng thầm trong lòng: “Anh có máy bay trực thăng sao?”

Thiết Quý Hoành cười nói: “Có chứ. Kỷ tiểu thư muốn đi đâu? Thụy Sĩ, Anh Quốc, hay Ý?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Chỗ nào tôi cũng muốn đi, nhưng không biết anh Hàn có thời gian rãnh không. Nếu anh ấy không rãnh thì thôi bỏ đi.”

“Tôi có thể đưa cô đi chơi mà. Triệu chủ nhân chắc chắn rất bận bịu, vì có nhiều vấn đề phải giải quyết
với Úy Mẫn Nhi, nên có thể không chăm sóc cô được đâu.” Thiết Quý Hoành đáp.

Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “Thiết chủ nhân, hình như anh biết rất rõ nhỉ? Vậy anh có cảm thấy tôi sẽ để người đàn ông của mình dây dưa với người phụ nữ khác, rồi bản thân tung tăng bay nhảy không?”

“Biết đâu cô ra ngoài với tôi, Triệu chủ nhân sẽ càng lo lắng và càng luyến tiếc cô hơn thì sao?” Thiết Quý Hoành cười nói.

“Bỏ đi. Con người tôi không thích bị hiểu lầm, đặc biệt là giữa nam với nữ. Nếu thực sự có hiểu lầm thì chắc chắn sẽ là chuyện rất tổn hại và đau lòng. Tôi không muốn tự chuốc khổ vào thân đâu.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai.

Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó bật cười sảng khoái: “Kỷ tiểu thư quả nhiên rất khác biệt, thảo nào Triệu chủ nhân lại yêu cô sâu sắc như vậy.”

“Cũng không phải, chỉ là chúng tôi rất tin tưởng đối phương thôi.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

Thiết Quý Hoành gật đầu: “Vậy nếu Kỷ tiểu thư nhàm chán muốn ra ngoài chơi, cứ việc mở miệng, tôi lúc nào cũng có thời gian rãnh.”

Khóe mắt Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật: “Cảm ơn Thiết chủ nhân trước nhé.”

“Kỷ tiểu thư, cô đừng khách sáo như vậy. Đã là bạn bè với nhau, cô cứ kêu tôi là anh Thiết hoặc Quý Hoành cũng được. Tôi có thể gọi cô là Tiểu Nguyệt không?”

Kỷ Hi Nguyệt thầm chửi thề trong lòng, tên này đúng là được đằng chân liền leo trên đằng đầu.

“Cứ gọi tôi là Tiểu Nguyệt, tôi cũng gọi anh là anh Thiết nhé? Dù sao anh cũng hơn tôi đến tận mười tuổi.” Kỷ Hi Nguyệt liền chọc tức Thiết Quý Hoành, cũng là để cho anh ta biết, nếu anh ta đang có ý định theo đuổi cô, tuổi tác của anh ta cũng đáng làm chú của cô rồi.

Thiết Quý Hoành có chút lúng túng đáp: “Tiểu Nguyệt mới hai mươi mốt à? Đúng là còn rất trẻ.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện