Lan Khê gật đầu, nói: “Đúng vậy, dù giả dạng thế nào thì khung xương mặt và tròng đen trong mắt cũng không có cách thay đổi. Hệ thống máy tính ở những sòng bạc này tương đối lớn mạnh, cho nên chỉ cần cô khiến họ chú ý thì cũng sẽ bị ghi vào kho hồ sơ khách hàng của bọn họ, lần sau có thể quét hình và đối chiếu, trâu bò như CIA.”
“Mẹ kiếp.” Kỷ Hi Nguyệt trong nháy mắt đã cảm thấy không ổn, có lẽ thắng được một trăm triệu, bọn họ sẽ không ghi nhớ cô, nhưng bây giờ thắng một tỷ, chắc là cô đã vào danh sách đen rồi.
“Tiểu thư, tốt nhất cô nên nói cho cậu chủ, cậu chủ là hacker hàng đầu, cậu chủ có thể giúp cô hack vào hệ thống máy tính bọn họ, giúp cô xóa số liệu.” Lan Khê lại nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức tức giận, nói: “Cô không nói sớm, làm tôi sợ muốn chết, xem ra không nói cho anh ấy cũng không được.”
“Hì hì.” Lan Khê tức khắc cười vui vẻ, xe cũng tăng nhanh tốc độ.
“Cô gọi điện thoại qua cho anh Hàn hả?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Lan Khê nói: “Vừa rồi có nhắn tin, chúng ta đến chỗ kia, cậu chủ chắc cũng đến rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, vui mừng cười lấy thẻ đen ra, thật ra chỗ này không chỉ có một tỷ, hơn nữa còn là đồng Euro. Ha ha ha, tiền này tới thật sự quá sướng rồi.
Chẳng qua vừa nghe Lan Khê nói như vậy, sau này cô vẫn nên ít đến những nơi này, những nơi thông thường chắc không có kỹ thuật nhận diện khuôn mặt, nhưng sòng bạc đương nhiên không giống những nơi khác.
Sau này muốn đánh bạc, vẫn là lấy thân phận Kỷ Hi Nguyệt đi Macao đánh vài ván, không cần thắng quá nhiều, mỗi lần thắng một hai ngàn vạn chắc sẽ không vào danh sách đen.
Chẳng qua nếu cha biết được nhất định sẽ đánh cô, nhưng bây giờ cô lại có khí công, nhất định sẽ thắng tình hình này, tiền này không phải kiếm rất dễ sao?
Kỷ Hi Nguyệt hơi rối rắm, Lan Khê thấy cô ở phía sau không nói lời nào, chủ động nói: “Đại tiểu thư, cô và cậu chủ ở bên nhau lâu rồi sao?”
“Thật ra cũng không tính là vậy, chính thức ở bên nhau
cũng ba bốn tháng thôi, chẳng qua đã sớm quen biết.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Tôi thấy cậu chủ rất thích tiểu thư đấy.” Lan Khê nói: “Trước đây cậu chủ lạnh như băng, lần này dường như thấy cậu chủ khá giống người bình thường rồi, đều là công sức của tiểu thư.”
Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác thành tựu, cô nói: “Phải không? Vậy rất tốt, mặt lạnh như một chiếc quan tài thật không tốt chút nào.”
“Ha ha ha, đại tiểu thư cô thật là hài hước.” Lan Khê cười nói.
“Có lẽ đây là điểm cậu chủ cô thích tôi, ha ha ha.” Kỷ Hi Nguyệt dõng dạc tự hào một phen.
Lan Khê và Kỷ Hi Nguyệt tán gẫu rất vui vẻ, cuối cùng cô nói: “Tôi tin cậu chủ nhất định chọn tiểu thư, sẽ không chọn Úy Mẫn Nhi.”
“Đúng thế, tôi dễ thương hơn cô ta nhiều, ánh mắt của cậu chủ cô rất tốt!” Kỷ Hi Nguyệt kiêu ngạo nói.
Cuối cùng Lan Khê cũng chịu thua nhưng đúng là Kỷ Hi Nguyệt có tính cách đáng yêu, người lại xinh đẹp, mà còn là người tu luyện khí công, đâu có chỗ nào kém Úy Mẫn Nhi?
Sau một đêm Lan Khê đã bắt đầu đứng vững rồi, thầm nghĩ ánh mắt của bọn Tiêu Ân quả nhiên không sai, cô cũng thích đương gia chủ mẫu như vậy, rất bình dân.
Xe lái vào một bãi đậu xe, đi tầm vài vòng, hình như đến gần tầng bốn mới dừng lại, sau đó Lan Khê đi ra trước, sau khi nhìn xung quanh mới gọi Kỷ Hi Nguyệt xuống xe.
Kỷ Hi Nguyệt thấy bên cạnh xe chính là một phòng rửa xe, bây giờ cũng đã đóng cửa. Lan Khê mở cửa sau, Kỷ Hi Nguyệt kéo Đông Quách Dị từ sau xe ra ngoài.
Cột thân thể ông ta vào một cái ghế, sau khi dùng miếng vải đen quấn vài vòng vào mắt ông ta thì thấy cửa lại mở ra.
Triệu Húc Hàn đội nón đen và kính râm màu đen, đeo khẩu trang đen đi tới.