Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Anh ta ngu vậy hả?


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt vừa định gọi anh, Triệu Húc Hàn lập tức ra dấu đừng nói, sau đó đi tới trước mặt cô, cho cô một viên màu đen để cô ngậm trong miệng.

Kỷ Hi Nguyệt lấy nó nhét vào trong miệng rồi nói: “Ông ta vẫn chưa tỉnh lại!” chẳng qua khi nói lời này, giọng nói cô lại biến thành giọng nam.

Triệu Húc Hàn nói: “Nhìn em như vậy thật sự hơi quái dị.” Giọng nói của anh cũng là giọng nam, nhưng đã không phải giọng vốn có của anh, bén nhọn hơn so với giọng bình thường của Triệu Húc Hàn.

“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói, tại sao anh biến thành giọng nam, cô là nữ cũng biến thành giọng nam.

“Chỉ có thể chế tạo loại này, em ráng chịu một chút.” Triệu Húc Hàn nói: “Nhớ kỹ không cần xưng hô, sẽ lộ tẩy đó.”

“Anh cho em là gì, bây giờ phải lay tỉnh ông ta hả?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Triệu Húc Hàn nói: “Để anh, em lên xe trước, quá trình có lẽ sẽ khó coi.” Lan Khê đã ra khỏi xe, chính là không để Đông Quách Dị cảm thấy khác thường.

“Khó coi thì em nhìn cũng quen rồi, dù sao sau này loại chuyện này cũng không ít đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt không quan trọng, hành động một lần hai lần đã để năng lực tiếp nhận của cô cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

Triệu Húc Hàn nhìn cô, sau đó gật đầu, nói: “Vậy em làm ông ta tỉnh đi.”

Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng một cái, đi tới trước mặt Đông Quách Dị. Ngay sau đó cô nâng đầu ông ta lên, hung hăng bấm xuống nhân trung.

Đông Quách Dị lập tức run rẩy rồi tỉnh lại, sau đó biết mình đã bị trói chặt, còn bị bịt kín mắt, không thấy gì cả.

Dao nhỏ của Triệu Húc Hàn xuất hiện trên cổ Đông Quách Dị, khiến ông ta không dám lên tiếng cũng không dám phản kháng.

“Đông Quách tiên sinh, thật ngại vì đã mời ông tới đây.” Giọng nói Triệu Húc khiến Kỷ Hi Nguyệt muốn cười, nhưng cô vẫn nhịn xuống, đi sang bên cạnh, nhìn Triệu Húc Hàn thẩm vấn.

“Anh là ai? Tại sao bắt tôi?” Đông Quách Dị rất nhanh đã tỉnh táo lại, điểm này khiến Kỷ Hi Nguyệt rất bội phục. Chẳng qua thì định lực của người luyện khí công tốt hơn người bình thường nhiều.

“Ông không cần lo lắng, cũng không cần phản kháng, chúng tôi biết
ông là người tu luyện khí công.” Triệu Húc Hàn nhìn ông ta lặng lẽ vận khí, trực tiếp nhắc nhở ông ta.

“Các ngươi là người Tôn gia đúng không?” Đông Quách Dị nghĩ tới Tôn Nguyệt: “Tôn Nguyệt, cô có ở đây không?”

“Tôn Nguyệt tiểu thư đương nhiên không có ở đây, cô ấy chỉ chấp hành nhiệm vụ là đưa ông đến.” Khi Triệu Húc Hàn nói, Kỷ Hi Nguyệt chỉ vào bản thân để nói cho Triệu Húc Hàn cô chính là Tôn Nguyệt mà ông ta nhắc, năng lực phản ứng của Triệu Húc Hàn cũng là số một.

“Người bên cạnh là ai?” Đông Quách Dị lập tức nói.

“Đông Quách tiên sinh, chào ông.” Kỷ Hi Nguyệt lên tiếng, chẳng qua giọng nam này để Đông Quách Dị biết không phải Tôn Nguyệt, mà trong không gian này cũng chỉ có ba người bọn họ.

“Rốt cuộc các người muốn làm gì? Tôi và các người không thù không oán.” Đông Quách Dị vội nói.

Đông Quách tiên sinh không cần nóng, chúng ta cũng chỉ là muốn hỏi vài vấn đề thôi.” Triệu Húc Hàn nói: “Ông  là bạn tốt của giám đốc Triệu Phiên Vân đang điều hành Triệu gia ở Tây Âu đúng không?”

Đông Quách Dị sửng sốt, lập tức nói: “Đúng vậy, rốt cuộc các người là ai?”

“Chúng tôi là ai cũng không quan trọng. Bây giờ chúng tôi muốn biết Phiên Vân tiên sinh nhận Úy Mẫn Nhi làm con gái nuôi, còn một lòng muốn Triệu gia chủ cưới Úy Mẫn Nhi, hình như còn rất nắm chắc. Trong chuyện này, Úy Mẫn Nhi và Triệu Phiên Vân rốt cuộc đã thỏa thuận cái gì?” Triệu Húc Hàn hỏi.

Đông Quách Dị sửng sốt, sau đó lạnh lùng cười nói: “Thì ra là các người là người của Triệu gia chủ.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức trợn mắt xem thường, câu hỏi này của Triệu Húc Hàn thật sự như không đánh đã khai, nhưng anh ta ngu đến vậy ư?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện