Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Nhận đứa bé đầu lòng làm con thừa tự


trước sau

Triệu Húc Hàn lại nói: “Đông Quách tiên sinh thật thông minh, chúng ta đúng là ám vệ của Triệu gia chủ, thế nên không thể để cho tiên sinh thấy mặt thật. Chẳng qua chúng tôi cần mang đáp án về, kính xin Đông Quách tiên sinh có thể cho biết.”

Đông Quách Dị lại ngây ngẩn cả người, dường như không nghĩ nhanh như vậy người đàn ông này đã nhận là người Triệu gia. Chẳng lẽ gia chủ Triệu Húc Hàn muốn giết ông ta diệt khẩu?

Bởi vì cách thám thính này hiển nhiên không muốn Triệu Phiên Vân và Úy Mẫn Nhi liên kết lại.

Triệu gia chủ làm như vậy đã tương đương trở mặt với Triệu Phiên Vân, sẽ mất một phiếu Tây Âu của anh ta. Nếu Triệu gia chủ không muốn ít đi một phiếu thì sẽ không để ông đi mật báo, vậy chẳng lẽ ông chỉ còn một con đường chết?

Trong lòng Đông Quách Dị có phần khủng hoảng, nhưng dù sao vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.

“Khụ khụ khụ, Đông Quách tiên sinh vẫn nên nói nhanh đi, chúng ta phải đi về báo cáo.” Kỷ Hi Nguyệt cũng lên tiếng.

“Các người thật sự là người của Triệu gia chủ?” Đông Quách Dị lại hỏi lần nữa.

“Đúng vậy.” Kỷ Hi Nguyệt trả lời, Triệu Húc hàn ho khan một tiếng, có loại cảm giác giấu đầu hở đuôi.

Đông Quách Dị cũng không hỏi nữa. Nếu ông còn sống đi ra ngoài, hai người kia nhất định không phải là người của Triệu gia chủ. Nếu ông chết rồi thì biết cũng vô dụng.

“Chuyện bán đứng bạn bè, tôi thật sự làm không được.” Đông Quách Dị rất nghĩa khí: “Huống hồ sao các người lại cảm thấy tôi sẽ biết chuyện giữa bọn họ.”

Triệu Húc Hàn cười ha ha, nói: “Đông Quách tiên sinh, ai mà không biết ông và Triệu Phiên Vân là bạn tốt, thường đánh cờ nói chuyện phiếm. Rất nhiều chuyện Triệu Phiên Vân cũng sẽ bàn bạc với người bạn già là ông, tôi nghĩ ông còn biết nhiều hơn so với vợ của ông ta.”

Đông Quách Dị càng khẳng định hai người này không phải là người Triệu gia, bởi vì ai là người Triệu gia mà lại gọi người nhà mình như vậy? Quy củ của Triệu gia rất nghiêm khắc, cho dù muốn giả bộ chỉ sợ cũng sẽ không cẩn thận sơ suất.

“Xem ra các người hiểu rất rõ. Được rồi, thật ra tôi biết hiệp nghị hợp tác của Triệu Phiên Vân và Úy Mẫn Nhi. Điều kiện của Úy Mẫn
Nhi là muốn Triệu Phiên Vân bức hôn Triệu gia chủ.”

“Cô ta có điều kiện gì có thể khiến Triệu Phiên Vân động lòng? Không để ý Triệu gia chủ phản đối à?” Lời nói Triệu Húc Hàn hoàn toàn không giống với ngày thường, không có lạnh như băng, cũng không ngắn gọn, làm người khác đoán không ra anh.

Để Kỷ Hi Nguyệt cũng học hỏi nhiều, xem ra chính cô vẫn còn quá non nớt, người như anh Hàn mới gọi đùa giỡn chiến thuật tâm lý.

Sau khi Đông Quách Dị suy nghĩ một chút thì nói: “Thật ra nói cho các người biết cũng không sao. Tôi tin rằng cho dù Triệu gia chủ có biết thì chỉ sợ cũng không cách nào thay đổi, điều kiện này quá hấp dẫn Triệu Phiên Vân rồi.”

Vẻ mặt Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt thay đổi. Đông Quách Dị cười một tiếng rồi nói: “Úy Mẫn Nhi nói nếu cô ta có thể kết hôn với Triệu gia chủ, như vậy đứa con đầu lòng của bọn họ sẽ là con thừa tự của Triệu Phiên Vân.”

“Cái gì!” Kỷ Hi Nguyệt suýt nữa la lên: “Gan cô ta cũng lớn quá vậy, dám để đứa con đầu lòng của cô ta và Triệu gia chủ làm con thừa tự? Đây không phải là muốn Triệu gia chủ tức chết hả?”

“Đến lúc đó cũng đã kết hôn, cho dù Triệu gia chủ tức giận thì cũng sẽ không giết Úy Mẫn Nhi. Huống hồ Úy Mẫn Nhi nói muốn sinh bốn năm đứa bé, Triệu gia chủ cũng sẽ không sợ bị tuyệt hậu.” Đông Quách Dị nói.

“Thật nực cười! Cô ta biết cô ta nhất định có thể sinh hay sao? Lỡ đâu cô ta không thể sinh con thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Đông Quách Dị nói: “Cái này ai cũng không thể bảo đảm, nhưng điều kiện này quả thật để Triệu Phiên Vân rất động lòng. Con của Triệu Húc Hàn và ông ta có quan hệ máu mủ cũng gần, hơn nữa tư chất nhất định thông minh, Triệu Phiên Vân không có con, thế nên rất khát vọng có một đứa con của mình.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện