Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt vừa tới khách sạn đã nhận được điện thoại của Triệu Phiên Vân, Triệu Húc Hàn cười khổ với Kỷ Hi Nguyệt một cái, nói: “Bây giờ làm sao?”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Có thể làm gì nữa? Nhất định phải đi, như vậy ấn tượng của chú và thím với em sẽ càng tốt hơn, Uý Mẫn Nhi sẽ không có chút cơ hội nào. Chưa kể, anh không muốn quay lại để nghe bọn họ nói thế nào à?”
“Em khẳng định chú và thím sẽ nói?” Triệu Húc Hàn nhướng mày.
“Sẽ nói, dù sao lúc trước chúng ta cũng đã nói rõ rồi. Hơn nữa em cảm thấy con người thím rất tốt, là người rất lương thiện. Anh nhìn ánh mắt bà ấy thì sẽ biết bà không chia rẽ chúng ta.” Kỷ Hi Nguyệt rất vui vẻ, nói: “Thật mừng vì anh có người thím như vậy.”
“Phải, trong số những người thân, anh thích thím nhất, cảm thấy thím ấy và mẹ anh rất giống nhau, cũng chỉ có ở trước mặt thím anh mới sẽ bộc lộ ra cảm xúc vui buồn, cho dù với chú thì có lúc anh cũng rất nghiêm túc.” Triệu Húc Hàn mỉm cười.
Kỷ Hi Nguyệt kéo anh, cười nói: “Một khi đã vậy, lẽ nào anh cứ nhìn thím anh chịu đau đớn?”
Triệu Húc Hàn lập tức lắc đầu, nói: “Đương nhiên không muốn. Có điều có phải em đã dùng khí công chữa thương không?”
“Ha ha, có chút. Em cũng không dám lợi hại quá, tránh bị nghi ngờ, nhưng giảm đau thì vẫn có thể làm được. Lúc trước em từng giúp Tâm Lan chữa thương, rất lợi hại, hình như lập tức đã tốt lên. Có phải em làm thần y được rồi không?”
“Em không biết tiêu hao bao lớn rồi à? Hơn nữa em không biết để lộ ra ngoài sẽ có bao nhiêu nguy hiểm hả?” Triệu Húc Hàn biết cô gái bé nhỏ này nhất định lại có dáng vẻ rất vui mừng, phấn khích.
“Vậy anh cứ để Tâm Lan và thím anh đau đớn?” Kỷ Hi Nguyệt chẹp miệng, nói: “Em không thể nhìn người em quan tâm chịu khổ, bản thân có thể giúp thì tự nhiên phải giúp.”
“Anh hiểu ý của em, dĩ nhiên muốn giúp, nhưng chủ yếu phải xem giúp thế nào. Tâm Lan thì biết bí mật của anh và em, nhưng thím không biết.
Nếu khớp xương bị trật của thím không được nắn thẳng thì có thể cần thời gian dài, hơn nữa còn sẽ ngày ngày đau nhức, vì thế hoặc là giúp thím ấy nắn lại khớp trật, hoặc là cứ để bệnh viện điều trị thật tốt.” Triệu Húc Hàn suy nghĩ rồi nói.
“Nắn lại khớp xương bị trật? Em không biết, lỡ đâu làm sai gì thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt cả kinh nói.
“Anh biết!” Triệu Húc Hàn nhìn cô: “Nhưng tiêu hao rất lớn, cho nên nếu như vạn nhất nếu anh gặp phải kẻ địch trong lúc suy yêys, vậy thì không xong.”
“Không phải có em và Tiêu Ân à?” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Thế này đi, anh đi nắn lại khớp xương bị trật, sau đó em hỗ trợ điều trị. Chỉ cần thím ổn rồi, sau này sự duy trì chú dành cho anh sẽ càng thêm vững chắc.”
Triệu Húc Hàn suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu rồi sờ đầu cô, nói: “May mà lần này em đến, Uý Mẫn Nhi ép cưới không được. Có điều thật ra tâm địa người phụ nữ này rất hiểm ác, em phải cẩn thận.”
“Anh nghĩ bây giờ cô ta còn là đối thủ của em hả?” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Không chọc em thì không sao, nếu muốn chọc vào em thì em sẽ không khách sáo nữa.”
Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ tự tin của cô, lần nữa chạm vào đầu cô ấy nói: “Càng ngày càng có khí thế, nhưng vẫn cần phải cẩn thận.”
“Em biết rồi, anh yên tâm. Chúng ta đi điều trị cho thím trước đi.” Kỷ Hi Nguyệt ngước đầu nhìn anh, tươi cười như hoa.
Hai người lại một lần nữa đi đến bệnh viện. Triệu Phiên Vân nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì vội vàng nói: “Tiểu Nguyệt à, bây giờ thím rất đau đớn, cháu đến thì tốt quá rồi. Chú không hy vọng bà ấy uống thuốc an thần nhưng lại không có cách giảm đau nào khác, vậy nên phải làm phiền cháu rồi.”