“Chú à, chú khách sáo quá rồi, con thấy ổn mà.” Kỷ Hi Nguyệt vội chạy tới bên kia giường bệnh, mát xa cho Triệu phu nhân đang đau đớn đến sắc mặt tái nhợt.
“Tiểu Nguyệt, thật sự làm phiền cháu rồi.” Triệu phu nhân nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì như nhìn thấy cứu tinh: “Chủ yếu thuốc an thần rất tổn hại thần kinh. Vốn đầu óc thím đã rất hay quên, nếu lại dùng thuốc an thần thì phỏng chừng rất mau sẽ mất trí sớm.”
Triệu Húc Hàn vội nói: “Thím à, thím đừng lo lắng. Như vậy đi, nếu thím có thể chịu đau chút thì cháu có thể giúp thím nắn khớp trở lại.”
“Cái gì? Húc Hàn, cháu nói thật hả?” Triệu Phiên Vân lập tức kinh ngạc vui mừng nói, ngay sau đó ông đã nghĩ đến điều này. Đúng, Húc Hàn là một người tu luyện khí công lợi hại, có lẽ thật sự có cách.
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Là thật. Nếu lời chẩn đoán chính xác là sai lệch thì có thể cưỡng chế uốn nắn lại, nhưng điều này sẽ giống như nắn lại cánh tay trật khớp, sẽ rất đau, không biết thím có thể chịu được không.”
Triệu phu nhân vội nói: ” Có thể, có thể, dù sao vẫn tốt hơn đau mãi. Không biết cơn đau này kéo dài bao nhiêu ngày, thím cũng không thể ngày ngày bám lấy Tiểu Nguyệt không buông. Ông xã, em có thể chịu được.”
Bà ấy nhìn Triệu Phiên Vân, quả thật mỗi lần bị đau sẽ rất nhiều, nếu còn kéo dài thì chẳng thà bà chịu đựng chút đau đớn này.
Triệu Phiên Vân rất đau lòng, nhìn Triệu phu nhân. Sau đó ông ấy nhìn về phía Triệu Húc Hàn, nói: “Húc Hàn, con có chắc chắn không?”
“Con đi xem phim chụp X-quang bên phía bác sĩ một chút, như thế sẽ chắc chắn hơn. Sau khi nắn lại thì để Tiểu Nguyệt xoa bóp một tí, chắc một vài ngày thì có thể hồi phục bình thường.” Triệu Húc Hàn rất nghiêm túc, nói.
Kỷ Hi Nguyệt liên tục gật đầu, chỉ cần nắn lại được đoạn xương bị trật thì cô có thể lập tức trị được những chỗ đau nhức sưng tấy xung quanh khớp xương bị lệch.
Triệu Phiên Vân lại nhìn vợ mình, Triệu phu nhân liên tục gật đầu: “Nếu thật sự có thể thì làm
thử đi, dù thế nào thì cũng đều đau.”
“Được, Húc Hàn, con và chú cùng đến chỗ bác sĩ.” Triệu Phiên Vân nói xong đã đã đi ra ngoài, Triệu Húc Hàn đi theo.
Trên hành lang, Triệu Phiên Vân nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Húc Hàn, có phải cháu sẽ phải dùng…?”
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Chỉ có thể làm vậy, bằng không hơn ba tháng sau chưa chắc thím có thể khỏe lên được. Điều này quá cực khổ cho thím.”
Triệu Phiên Vân gật đầu, sắc mặt rất do dự, nói: “Húc Hàn, chỉ là cháu là gia chủ, không cho phép dùng khí công chữa trị đúng không? Lỡ đâu các nguyên lão biết cháu làm thế thì sao?
“Thím quan trọng hơn. Chú, chú cứ yên tâm, chúng ta không nói thì sao các nguyên lão biết được? Mặc dù tiêu hao này xác thực rất lớn, nhưng trừ cháu và nguyên lão thì không có người nào có thực lực nắn lại khớp trật về đúng chỗ. Vậy nên chúng ta sẽ đưa thím về nhà, con ra tay điều trị để tránh tin tức bị lộ dọc đường.”
Triệu Phiên Vân nhìn Triệu Húc Hàn, vỗ vào bờ vai của anh, nói: ” Được, vậy thì dựa vào cháu đó. Lần này quả thật là chú không đúng với cháu, chú đã để Uý Mẫn Nhi lừa. Nó nói chẳng qua cháu với Kỷ Hi Nguyệt chỉ chơi đùa thôi, không phải nghiêm túc, nhưng chú và thím đều nhìn ra được hai người các cháu rất yêu nhau, vì thế lần này chú đổi ý, đoán chừng trong lòng Mẫn Nhi cũng sẽ hận chú.”
“Chú à, thực ra cho dù chú không nói ra, con cũng sẽ từ chối, lúc đó Uý Mẫn Nhi cũng không thể trách chú. Cả đời Triệu Húc Hàn sẽ không cưới bất kì ai trừ Kỷ Hi Nguyệt, cho nên bất kể là vị trí gia chủ hay quyền lợi to lớn thì con đều sẽ không vứt bỏ Tiểu Nguyệt, cũng như chú và thím năm đó vậy.”