Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Ngang nhiên không rời giường


trước sau

Triệu Húc Hàn ở phòng đối diện nằm lì trên giường không nhúc nhích, giống như một người chết. Quả thật anh đang tự trách mình sao lại có ham muốn nam nữ, thói cũ nảy mầm, lại lần nữa tổn thương Kỷ Hi Nguyệt?

Rõ ràng biết cô sợ khi anh hành động giống như dã thú, nhưng chính anh lại vẫn khắc chế không được mà muốn chiếm lấy cô, lấp đầy cô, hoàn toàn quên mất cô sợ nhất chính là trạng thái dã thú của anh mà chính anh cũng không thể khống chế.

Bản thân anh quá muốn yêu thương cô thật nhiều cho nên mới phải gấp rút, mới nhịn không được, nhưng anh không thể như vậy, bởi vì cô đã bị vết thương tâm lý do anh gây ra, vẫn chưa trị khỏi, sao anh lại có thể thế được?

Triệu Húc Hàn hận bản thân! Tự chủ của anh thật sự càng ngày càng kém, chỉ cần ở chung một chỗ với cô, dục vọng của anh sẽ dâng lên, chuyện này nên thế nào cho phải?

Anh cũng nên trở về lò đào tạo lại!

Triệu Húc Hàn miên man suy nghĩ, càng ngày càng hận mình, muốn đi xin lỗi, nhưng phát hiện đã qua một giờ, chắc Kỷ Hi Nguyệt cũng đã ngủ rồi?

Mà anh hoàn toàn không thể ngủ được, chỉ có thể bắt đầu chữa trị cơ thể, cũng có thể tạm thời quên đi sự đau khổ trong lòng do áy náy và dục vọng mang đến.

Thật ra Kỷ Hi Nguyệt cũng dằn vặt rất lâu, cũng đang trách cơ thể mình. Thật sự có chuyện cơ thể chi phối đầu óc? Chẳng phải đều là đầu óc chi phối cơ thể à?

Bệnh tâm lý này để cho cô cũng ý thức được tính nghiêm trọng, bản thân nhất định phải điều trị, xem ra lại phải đi tìm đến chuyên gia Trương Hành.

Ngày hôm sau, hai người cũng không dậy sớm nữa. Dù sao lúc Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi phòng thì cửa phòng Triệu Húc Hàn vẫn còn đóng kín, cô mở điện thoại gọi hỏi Tiêu Ân.

Tiêu Ân nói ở ngoài cửa, bởi vì không có tin tức của cậu chủ nên anh ấy không dám đi vào quấy rầy.

Kỷ Hi Nguyệt mở cửa cho anh đi vào, hai người mới biết Triệu Húc Hàn còn chưa ra khỏi cửa phòng, bây giờ đã là mười giờ sáng, điều này thật sự không quá khoa học.

“Có khi nào xảy ra
chuyện không?” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng, vội vàng đi gõ cửa.

Tiêu Ân cũng bị doạ, còn tưởng cậu chủ và tiểu thư ở cùng nhau cho nên mới muộn, nhưng căn bản xem ra không phải.

Tiếng gõ cửa vang lên rất lâu, bên trong mới truyền đến giọng nói lười biếng của Triệu Húc Hàn: “Tiểu Nguyệt, anh còn chưa thức dậy, muốn ngủ thêm một lát.”

“Anh Hàn, anh không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nói.

“Không sao, chỉ là hơi mệt thôi, không có gì đáng ngại, tối nay sẽ dậy.” Bảy giờ sáng Triệu Húc Hàn mới ngủ, thật sự là đang làm khó anh.

“Ừm, vậy được, vậy anh ngủ thêm một lát đi.” Kỷ Hi Nguyệt thật sự lo lắng, nhưng anh còn muốn ngủ, đương nhiên phải để anh ngủ đủ giấc.

Tiêu Ân hơi lo lắng, nói: “Đại tiểu thư, tối qua cậu chủ làm gì vậy? Tại sao lại mệt?”

Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn anh, nói: “Sao tôi biết được, chẳng qua lúc chúng tôi trở về đã rất muộn, có lẽ là tiêu hao quá lớn.”

Tiêu Ân gật đầu, đột nhiên nói: “Đúng rồi, Đại tiểu thư, Thiết gia chủ đến rồi.”

“À? Anh ta tới làm gì?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói.

“Nói là tới mời hai người đi ăn trưa, chẳng qua tôi nói hai người còn chưa dậy, thế nên anh ta đang đợi ở phòng tôi.” Tiêu Ân cũng rất buồn bực.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nói: “Người này thật sự chưa từ bỏ ý định, cũng không biết rốt cuộc anh ta có ý gì.”

“Đại tiểu thư, vậy cô và anh ta đi ăn một bữa cơm đi, nếu không anh ta không đi cũng không phải là cách.” Tiêu Ân đau khổ, phòng của mình bị người khác chiếm, anh ấy lại không thể chửi bậy, cho nên rất là bức bối.

Thiết gia chủ tự mang theo laptop, anh ta đợi cũng không chán, chỉ khổ cho người hộ vệ tình nguyện đến như anh.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, lập tức nói: “Được rồi, tôi đi thay quần áo trước.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện