Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Không tìm được chân ái


trước sau

Tiêu Ân lập tức mặt mày hớn hở, chẳng qua lúc nhìn về phía cửa phòng cậu chủ, trong lòng anh lại có hơi lo lắng.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt trang điểm xong thì đã qua nửa tiếng. Cô nhìn cửa phòng Triệu Húc Hàn vẫn chưa mở ra, cũng không đi quấy rầy, trực tiếp đi gian phòng cách vách của Tiêu Ân.

“Anh Thiết, anh thật là rảnh rỗi!” Kỷ Hi Nguyệt thật sự không có giọng điệu tốt với người này, cảm giác có phải cô đã dính vào kẹo mạch nha rồi không.

Không biết rốt cuộc người này có mục đích gì? Nhưng phỏng chừng cũng không phải vì cô. Ngay cả Triệu Phiên Vân cũng nói Thiết gia chủ không phải người sẽ thay đổi quyết định vì một cô gái.

“Tiểu Nguyệt, hai người bọn em ngủ giỏi dữ vậy, mặt trời cũng đã lên cao rồi. Vốn anh tới ăn sáng, bây giờ biến thành ăn trưa luôn!” Thiết Quý Hoành thấy Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp động lòng người, ánh mắt lập tức phát sáng trong nháy mắt.

Tựa như không gặp cô một lần thì sẽ có loại cảm giác càng ngày càng đẹp, càng ngày càng có cảm giác hương vị, khiến anh rất muốn lúc nào cũng nhìn thấy cô.

“Không có việc gì đặc biệt, lại đang nghỉ phép, hiển nhiên có thể ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Triệu gia chủ còn chưa thức dậy?” Thiết Quý Hoành thấy phía sau không có Triệu Húc Hàn, hơi kinh ngạc.

“Ừ, anh cũng biết đó, đàn ông mà, quá mệt mỏi, để anh ấy ngủ nhiều thêm một lát.” Lời của Kỷ Hi Nguyệt để cho Tiêu Ân và Thiết Quý Hoành đều sững sờ, sau đó hiểu ra, lập tức hơi xấu hổ.

Kỷ Hi Nguyệt nói: “Vậy chúng ta đi xuống ăn chút gì đó? Hay là Thiết gia chủ muốn đợi anh Hàn thức dậy, có việc cần nói?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mình cũng hơi đói rồi.

Thiết Quý Hoành vội nói: “Chúng ta có thể vừa ăn vừa đợi.”

“Được.” Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành đi nhà ăn xoay tròn tầng thượng ăn cơm, Tiêu Ân thì trông coi cửa phòng Triệu Húc Hàn. Anh thầm nghĩ cậu chủ ơi, anh đang bị làm sao vậy? Nếu đại tiểu thư bị tên Thiết Quý Hoành kia dụ đi mất, xem anh còn ngủ được không?

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành
ngồi xuống ăn cơm, Thiết Quý Hoành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Hôm qua anh mới biết thì ra em quen biết Vân Sâm.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, mẹ nó, quả nhiên chuyện ba năm giữa cô và Triệu Vân Sâm cũng bị đào ra rồi.

“Ừ, rất quen, anh và cậu ta nói chuyện rồi hả?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, nói.

Thiết Quý Hoành nói: “Đúng vậy, nói cũng khá lâu. Cậu ta nói bây giờ rất hối hận, nói nếu em đổi ý thì cậu ta sẽ đối xử tốt với em.”

“Khụ khụ khụ, cái tên khốn kiếp Triệu Vân Sâm này còn có mặt mũi nói như thế?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức tức giận, xem mình là đồ chơi sao.

Thiết Quý Hoành lập tức cười rộ lên, nói: “Xem ra ba năm kia em và Vân Sâm rất kịch liệt.”

“Đó là lúc em còn trẻ ngu ngốc, mắt bị mù.” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.

Thiết Quý Hoành nhìn cô không nhịn được vui mừng, sao cô gái này nói chuyện trực tiếp thế?

“Xem ra Triệu gia chủ tốt hơn Vân Sâm.” Thiết Quý Hoành nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, nói: “Còn phải nói hả? Lúc trước em chưa chín chắn, sau này em đã hiểu ai mới là người thật sự tốt với em. Thế nên đời này em không gả cho ai ngoại trừ anh Hàn, để cho con heo Triệu Vân Sâm kia hối hận đi!”

Thiết Quý Hoành sửng sốt, lập tức nói: “Em bây giờ cũng mới hai mươi mốt tuổi, còn rất trẻ, chẳng lẽ em biết sau này sẽ không thay đổi?”

“Sẽ không, em đã tìm được chân ái rồi, cám ơn anh Thiết quan tâm chung thân đại sự của em. Hình như anh Thiết cũng chưa kết hôn, vậy thì phải cố lên.” Kỷ Hi Nguyệt trả lời.

Thiết Quý Hoành cười khổ, nói: “Bởi vì không tìm được chân ái, cũng không muốn tạm chấp nhận, thế nên vẫn luôn độc thân.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện