“Anh Thiết, anh giả ngu hay là thật sự không biết vậy? Đã có bao nhiêu người tra nguyên nhân cái chết của mẹ anh Hàn rồi chết ngoài ý muốn rồi? Nếu em qua bên kia, bị người có lòng biết được thì có lẽ em cũng gặp nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, nói.
Vẻ mặt Thiết Quý Hoành trở lên ngưng trọng, sau đó gật đầu nói: “Không phải anh không biết, nhưng không nghĩ đến điểm này, em nói như thế thì thật sự có khả năng. Chẳng qua anh nghĩ lần này hai người chúng ta du lịch, chắc chắn sẽ không nhiều người biết.”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Mặc kệ đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải đi xem, nếu anh Thiết đã định rồi, chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai mấy giờ, xuất phát ở đâu?”
“Ngày mai sáu giờ, ở mái nhà tòa lầu này, máy bay trực thăng đến bên kia là hơn tám giờ. Có thể đi trường Luật kia của em trước, buổi trưa chúng ta đi bờ biển du ngoạn, buổi tối anh dẫn em đi hộp đêm ở La Mã, rất nổi tiếng, sáu giờ sáng ngày hôm sau lên đường trở về, thế nào?” Thiết Quý Hoành nói.
Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một lát, nói: “Ok, vậy quyết định thế đi. Anh Thiết, nhắc lại lần nữa, không cần có suy nghĩ không an phận với em, em chỉ đối xử với anh như anh cả mà thôi, đừng để anh Hàn đau lòng thù hận, cũng đừng để em hận anh.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong lau miệng đứng dậy.
“Vậy anh Thiết, ngày mai sáu giờ gặp nhau ở mái nhà.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong cười với anh ta, sau đó xoay người rời đi.
Thiết Quý Hoành cũng không nói lời nào, chỉ cầm lấy ly rượu, nhìn bóng lưng Kỷ Hi Nguyệt rời đi, từ từ uống cạn rượu trong ly, sau đó tính tiền, mang theo nụ cười trên mặt rời đi.
Triệu Húc Hàn ở trong phòng nhanh chóng tắt máy tính khi thấy Thiết Quý Hoành rời đi, ra khỏi cửa phòng, đã nghe tiếng bước chân bên ngoài, sau đó là giọng của Tiêu Ân.
Cửa mở ra, Kỷ Hi Nguyệt cười đi vào, thấy Triệu Húc Hàn ngồi ở trên ghế sô pha, hai tay ôm ngực nhìn cô, lập tức đi qua nói: “Sao
vậy? Lo lắng lâu vậy hả? Chưa ăn cơm à?”
Tiêu Ân nhìn khuôn mặt cậu chủ mình, nghĩ thầm cậu chủ anh cứ giả vờ đi.
“Em nói xem? Anh có thể nuốt trôi cơm không?” Triệu Húc Hàn lập tức già mồm.
“Tiêu Ân, mang chút đồ ăn tới cho cậu chủ của anh đi, tôi phải tự đút anh ấy, anh ấy mới có thể nuốt trôi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức xoay đầu cười nói với Tiêu Ân.
“Được.” Tiêu Ân cười rời đi.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn run rẩy vài cái, nói: “Em và anh ta trò chuyện rất vui vẻ?”
“Vui vẻ chỗ nào, chẳng qua chuyện đã quyết định xong rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói ra chuyện theo Thiết Quý Hoành đi Ý chơi một ngày.
Gương mặt đẹp trai của Triệu Húc Hàn lập tức thối thành mặt táo bón, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt, giống như muốn từ trên mặt cô tìm ra dấu hiệu gian lận.
“Sáu giờ sáng mai đến ngày kia sáu giờ trở lại, hai mươi bốn tiếng. Anh yên tâm đi, em trở lại thì biết người gọi điện thoại cho Thiết Thiên Hoa là ai, như vậy bí mật sẽ không bao giờ tra tấn anh nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nâng khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn anh khoảng cách gần nói.
“Không cần tức giận, em sẽ bảo vệ tốt bản thân. Còn nữa, không cần hoài nghi, em không có thiện cảm với đàn ông ghê tởm như thế. Em làm như vậy chỉ vì muốn để mẹ của chúng ta cũng sớm giải oan, không chỉ mẹ của anh mà còn có mẹ của em.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nói.
“Anh sợ hai mươi bốn tiếng anh sẽ điên mất.” Hồi lâu sau Triệu Húc Hàn mới nói một câu.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức hôn môi anh một cái, nói: “Em sẽ nhắn tin anh mọi lúc mọi nơi, em nghĩ anh ta không có quyền hạn chế điều này. Hơn nữa anh ta bảo đảm với em sẽ không làm gì em, nói là vì lưu lại một kỉ niệm tốt đẹp.”