“Vậy mà em cũng tin, bình thường đàn ông cũng chỉ có chút ý nghĩ với phụ nữ mà thôi, nói thì quang minh chính đại, thật ra chính là cầm thú đội lốt người.” Triệu Húc Hàn rất ít nói những loại lời này, có thể thấy được anh cực kỳ bất mãn với Thiết Quý Hoành.
Kỷ Hi Nguyệt cười khanh khách nói: “Anh thì sao? Không phải anh nói giữ gìn cho em ba năm sao?”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, lập tức nói: “Cuối cùng không phải cũng biến thành cầm thú, khiến em bị bệnh tâm lý à?” Lời này vừa nói ra, trong lòng Triệu Húc Hàn đau nhói, rất áy náy.
Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, không nghĩ tới Triệu Húc Hàn lấy chuyện này để làm ví dụ phản bác, nhưng giống như rất có sức thuyết phục, chẳng qua là khoảng thời gian này hơi dài, ba năm sau mới biến thành cầm thú.
“Đừng tự trách, đó là trừng phạt em, ba năm em cũng không đối tốt với anh còn tổn thương anh, là ông trời trừng phạt em, thật đó.” Kỷ Hi Nguyệt ôm đầu của anh, nhớ tới kiếp trước mình tìm đường chết, trong lòng không khỏi thổn thức.
Triệu Húc Hàn ôm eo của cô, hồi lâu mới nói: “Em không trách anh, nhưng cơ thể em trách anh, anh nghĩ có phải cũng muốn trừng phạt anh ba năm hay không.”
“Cái gì!” Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, logic này quả thật tuyệt: “Làm sao có thể, ba năm? Chẳng lẽ bệnh tâm lý của em phải ba năm mới khỏi, đây không phải là trừng phạt anh, mà là trừng phạt em! Có thể nhìn mà không thể ăn, trừng phạt này cũng quá tàn khốc đó.”
Triệu Húc Hàn buồn cười, sau đó hôn một cái lên miệng nhỏ của cô, nói: “Thật sự là trừng phạt em?”
Kỷ Hi Nguyệt cười khanh khách nói: “Đúng vậy, trừng phạt em mà. Một soái ca như vậy cởi hết ở trước mặt em, nhưng em ăn không được, đây không phải trừng phạt thì là cái gì?”
Triệu Húc Hàn lập tức động tình không nhịn được, xoay người một cái, đè Kỷ Hi Nguyệt xuống dưới thân, nói: “Xem ra chúng ta phải cố gắng chữa bệnh mới được, như vậy hai người cũng đều không bị trừng phạt.”
Vừa nói anh vừa cúi đầu hôn môi của cô, triền miên nóng bỏng.
Cửa đột nhiên mở ra, Tiêu Ân bưng cái khay, lập tức thấy cậu chủ của mình thân
mật đè đại tiểu thư trên ghế sô pha chính diện, lập tức bị dọa sợ đến suýt nữa ném cái khay bay ra ngoài.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đồng thời quay đầu hoảng hốt nhìn về phía Tiêu Ân kinh hoảng thất thố, còn có vẻ mặt xấu hổ.
“Tiêu Ân, anh có thể đi đổi cặp mắt kính khác rồi đó, mắt càng ngày càng kém.” Triệu Húc Hàn đứng lên, cũng kéo Kỷ Hi Nguyệt có khuôn mặt đỏ bừng lên.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười khanh khách, phát hiện thật ra thì Triệu Húc Hàn cũng rất có yếu tố hài hước, chẳng qua là cho tới nay vai diễn của anh khiến cho anh nghiêm túc ít cười.
Nhưng hiện tại anh đã có cô, càng ngày càng bình dân, càng ngày càng có nhân tình rồi.
“Khụ khụ khụ, cám ơn cậu chủ, trở về tôi sẽ đổi cặp kính tốt hơn.” Tiêu Ân cũng ba hoa một hồi, thấy cậu chủ không tức giận, trong lòng anh lập tức ổn định lại.
Nếu là ngày trước, nếu chuyện bị cắt ngang thì chung quy phải tiếp nhận một lớp khí lạnh đè ép, quả nhiên đại tiểu thư lợi hại nhất, cậu chủ bị cô dỗ dành đến ngoan ngoãn, càng ngày càng có yêu thương.
Không hổ là chủ mẫu Triệu gia, không đúng, nhất định phải trở thành đương gia chủ mẫu Triệu gia. Tiêu Ân không chấp nhận những phụ nữ khác trở thành vợ của cậu chủ!
Kỷ Hi Nguyệt nói được làm được, quả nhiên lúc Triệu Húc Hàn ăn cơm, Tiêu Ân bị ngược đãi đến không nhìn nổi nữa, chỉ có thể lén lút lui ra.
Triệu Húc Hàn hỏi vô số vấn đề, Kỷ Hi Nguyệt vẫn tươi cười trả lời, vô cùng kiên nhẫn, biết hẳn là anh quá lo lắng, quá sợ, nhưng làm cho cô càng yêu anh, thương anh.
Buổi tối hai người đi tập luyện một hồi, sau đó anh anh em em, rất dịu dàng cùng nhau xem một bộ phim, hai người khó được nhàn nhã như vậy.