Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Thật sự khiến anh sốt ruột


trước sau

Năm giờ rưỡi sáng hôm sau, Triệu Húc Hàn tới gõ cửa, Kỷ Hi Nguyệt mới vừa tỉnh, nhìn Triệu Húc Hàn chuẩn bị cho cô rất nhiều quần áo thoải mái, cũng chỉ có thể cười tiếp nhận.

Sau khi chuẩn bị xong hết tất cả, Kỷ Hi Nguyệt đeo một cái túi du lịch nhỏ, đội cái mũ mỏ vịt màu trắng, chào tạm biệt với Triệu Húc Hàn.

Vẻ mặt Triệu Húc Hàn rất tệ, nhưng vẫn là cố nén xúc động kéo cô trở về, nhìn cô rời đi hẹn hò với một người đàn ông khác.

Tiêu Ân nhìn vẻ mặt đen kịt của cậu chủ, cũng biết chuyện đã xảy ra, anh an ủi: “Cậu chủ, yên tâm đi. Đại tiểu thư là đi làm nhiệm vụ, cô ấy nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ trở về.”

Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc anh ấy một cái, nói: “Kêu Thử Tiêu Thủ dậy, tôi muốn giám sát toàn bộ hành trình!”

Tiêu Ân cười khổ, nói: “Cậu chủ, chẳng qua đại tiểu thư chỉ là đi du lịch. Hơn nữa thực lực đại tiểu thư mạnh như vậy, có phải cậu chủ lo lắng quá rồi không?”

“Có người đàn ông nào có thể yên tâm nhìn mình vợ mình đi ra ngoài cùng người đàn ông khác? Huống hồ đối phương còn là một con sói, tôi không đi theo đã coi như kiềm chế rồi.” Triệu Húc Hàn lần đầu tiên nói ra những lời cảm tính như vậy với Tiêu Ân.

Tiêu Ân nói: “Cậu chủ, cậu chủ phải có lòng tin với đại tiểu thư. Có thể nhìn ra được, đại tiểu thư trăm phần trăm thật lòng với cậu chủ đó, cậu chủ không cần lo lắng như vậy.”

Triệu Húc Hàn nhìn anh ấy một cái, sau đó gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi không lo lắng Tiểu Nguyệt, chỉ lo lắng Thiết Quý Hoành đùa giỡn.”

“Không thể nào, anh ta cũng không phải không biết đại tiểu thư là bạn gái của cậu chủ, nếu động đến đại tiểu thư, không phải Thiết gia cũng chết chắc à? Thiết Quý Hoành không ngu như vậy, có lẽ anh ta bị đại tiểu thư hấp dẫn, thế nên chỉ muốn trở thành bạn với đại tiểu thư.”

“Giữa nam nữ ít có tình bạn đơn thuần, Tiểu Nguyệt cũng không thể kết giao người bạn như vậy.” Triệu Húc Hàn mới không cần loại bạn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào bạn gái của anh.

Lúc trước ấn tượng của anh về Thiết Quý Hoành cũng không tệ, cảm thấy người này cũng rất có năng lực, thêm nữa lại là người tu luyện
khí công hiếm có của Thiết gia, còn tương đối lợi hại, thế nên hơi có cảm tình.

Nhưng hiện tại anh cảm thấy chán ghét nhất chính là Thiết Quý Hoành sói đội lốt cừu, thật đúng là mắt ành mù, nhìn lầm người.

Nhưng nói về mặt khác, mắt nhìn của Thiết Quý Hoành cũng tốt giống anh, cùng vừa ý một người phụ nữ, loại cảm giác này thật khiến anh sốt ruột.

Bên này, Kỷ Hi Nguyệt lên tầng thượng đã thấy máy bay trực thăng ở đó. Thiết Quý Hoành mặc nguyên bộ quần áo màu trắng thoải mái đứng ở bên cạnh, thấy Kỷ Hi Nguyệt tới, lập tức vui vẻ chào đón.

“Tiểu Nguyệt, không có hành lý hả?” Anh thấy cô chỉ có một ba lô, hơi kinh ngạc.

“Chỉ có một ngày một đêm thôi, cần gì hành lý, em mang theo chút đồ cần thiết là được.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười: “Nếu thực sự cần thì có thể mua ở đó.”

“Nói cũng phải, vậy đi thôi.” Thiết Quý Hoành đưa cô lên máy bay trực thăng, phía trước có người lái, lập tức lại bắt đầu khởi động.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ, phía dưới chính là cảnh tượng Paris buổi sáng, sâu sắc cảm nhận được chỗ tốt của người có tiền rồi. Chẳng qua người đàn ông của cô cũng có máy bay trực thăng, còn có máy bay cá nhân, hình như còn ngầu hơn.

“Còn hai tiếng nữa, nếu em cảm thấy buồn ngủ thì ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi em.” Thiết Quý Hoành nói với Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, thật ra thì cô không buồn ngủ, chỉ là không muốn nói chuyện cùng người đàn ông này, không bằng lựa chọn nhắm mắt nghĩ ngơi, cô thuận tiện bắt đầu điều tức khí công của mình.

Thế nên rất nhanh Kỷ Hi Nguyệt lập tức tiến vào hình thức quên mình, nhìn qua không khác gì ngủ thiếp đi, nhưng khiến cho người ta không cảm giác được cô tồn tại ở không gian này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện