Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta thật sự muốn nói thì trong lòng cũng hơi hồi hộp, biểu cảm mong đợi nhìn anh ta.
Thiết Quý Hoành nhìn Triệu Húc Hàn, trong đôi mắt toát lên một biểu cảm không biết là đồng cảm hay thương hại, sau đó từ từ nói: “Lúc đó sau khi tôi nghe được cuộc điện thoại gọi tới cho Thiết Thiên Hoa, tôi trở về đã lập tức tra xét, là từ Nhật Bản gọi tới.”
Nói tới đây, Thiết Quý Hoành cũng không nói thêm nữa.
Sắc mặt Triệu Húc Hàn trở nên âm lãnh, sau đó nói: “Anh nói là chú bảy tôi – Triệu Hoành Tài?”
Thiết Quý Hoành chậm rãi gật đầu: “Số điện thoại kia chứng tỏ đúng là chú bảy anh – Triệu Hoành Tài. Hơn nữa bởi vì quan hệ quan trọng nên tôi còn cố ý tìm một người phụ nữ gọi lại, dĩ nhiên không phải cùng một ngày, là nửa tháng sau, cũng xác nhận là chú bảy anh nghe máy.”
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất khó coi, nói: “Em nghĩ em biết. Anh Hàn, chú bảy anh năm đó rất thích Thiết Hồng Nương, kết quả Thiết Hồng Nương phải gả cho cha anh, cho nên khi chú bảy anh thấy cha anh đối xử không tốt với người vợ Thiết Hồng Nương, trong khi ấy lại đối tốt với mẹ anh – Hạ Vịnh Hà, có thể là bởi vì tức giận và đau lòng cho Thiết Hồng Nương cho nên mới xuống tay với mẹ anh.”
Triệu Húc Hàn không lên tiếng, sắc mặt rất khó coi, toàn thân cũng lạnh như băng.
“Tiểu Nguyệt phân tích có đạo lý. Năm đó mọi người đều biết Triệu Hoành Tài thích Thiết Hồng Nương bao nhiêu, nhưng bởi vì ông ta không đủ tư cách làm gia chủ, cho nên Thiết Hồng Nương thành chị dâu cả của ông ta.” Thiết Quý Hoành thở dài, nói.
“Điều này liên quan đến Thiết gia, cho nên tôi một mực không dám nói ra, dù sao cũng có quan hệ quan trọng.”
“Sao Triệu Hoành Tài lại hợp tác với Thiết Thiên Hoa?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu lắm.
Thiết Quý Hoành nhìn cô một cái, sau đó nói: “Trước kia anh cũng đã tra xét, cũng đã hiểu rõ. Thiết Thiên Hoa là bà con xa của chi thứ Thiết gia bọn anh, bà ta một lòng muốn trở nên nổi bật, cho nên đầu tiên bà ta muốn trèo cao bám vào Triệu Hoành Tài. Không có
ai biết bà ta và Triệu Hoành Tài còn có một đoạn quan hệ thân mật, hơn nữa hai người còn chia tay trong không vui.”
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đều trừng to mắt nhìn Thiết Quý Hoành, thật sự không nghĩ tới Thiết Quý Hoành đã điều tra nhiều như vậy.
“Quốc tế Úy Lam cũng có quan hệ hợp tác với Nhật Hàn, cho nên Triệu Hoành Tài và Úy gia chủ quan hệ cũng không tệ. Khi đó Thiết Thiên Hoa đến Thiết gia bọn anh, muốn tìm chỗ tốt, nhưng Thiết gia bọn anh cũng tâm địa sắt đá, không cho bà ta bao nhiêu trợ giúp. Nhưng ở trong rất nhiều yến hội, bà ta quen biết Úy gia chủ, muốn cha anh giới thiệu, cha anh cảm thấy nhân phẩm Thiết Thiên Hoa có vấn đề, cho nên cũng không đồng ý. Về sau không biết vì nguyên nhân gì mà Triệu Hoành Tài giới thiệu cho Thiết Thiên Hoa, hơn nữa còn là tại Nhật Bản.
Thiết Quý Hoành lắc đầu, nói: “Không thể không nói Thiết Thiên Hoa mưu tính sâu xa. Bà ta thông qua Triệu Hoành Tài gả cho Úy gia chủ, rốt cuộc bà ta đã được sống cuộc đời của quý phu nhân, cũng rất nhanh dung nhập vào các tầng lớp lớn hơn trong xã hội Châu Âu, khiến việc làm ăn của Úy gia chủ cũng phát triển không ngừng, cho nên Úy gia chủ rất cưng chiều bà vợ này.”
“Vậy vì sao phải giết mẹ anh Hàn. Bà ta đã sống rất tốt rồi còn gì?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt hơi bực bội, nói.
Thiết Quý Hoành lắc đầu, nói: “Hầy, lần đó khi mẹ anh và cha anh tới Âu Châu du lịch, Thiết Thiên Hoa nhìn quá mức hâm mộ, cho nên gọi điện kích thích Triệu Hoành Tài. Năm đó Triệu Hoành Tài nhìn người phụ nữ mình yêu chọn cha anh, đã cảnh cáo cha anh phải đối xử tốt với Thiết Hồng Nương. Kết quả cha anh cũng không làm được, cho khi nên Triệu Hoành Tài nghe Thiết Thiên Hoa châm ngòi kích thích thì mới nổi lên sát tâm với mẹ anh.”