Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt anh ấy từ từ hồi phục, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra gương mặt tươi cười. Nửa tiếng sau, nét mặt Tiêu Ân tỏa sáng, thu lại tu luyện của mình, mở mắt.
“Đại tiểu thư, cô, cô vẫn còn ở đây hả?” Tiêu Ân không ngờ Kỷ Hi Nguyệt vẫn ở đây, hơn nữa còn trực tiếp nằm trên thảm đánh võ nhìn anh ấy, làm trong lòng anh ấy hơi ngượng ngùng.
“Đúng vậy, tôi sợ anh có chuyện, nhưng xem ra không cần lo lắng nữa. Anh cảm thấy thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Tiêu Ân lập tức gật đầu, mừng rỡ nói: “Không sao rồi, tôi thật sự có thể rồi. Đại tiểu thư, thật sự rất cảm ơn cô, cô nhận của tôi một lạy!” Vừa nói thì phịch một tiếng, anh ấy quỳ xuống trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
“Tiêu Ân!” Kỷ Hi Nguyệt vội nhảy cẫng, la lên: “Anh bị tâm thần hả, anh đây là muốn giết tôi ư? Ai muốn anh lạy, anh bái sư cổ đại hả?”
Kỷ Hi Nguyệt suýt chút nữa phát điên, người đàn ông này cũng quá dọa người rồi.
Tiêu Ân cười rộ lên ha hả, nhìn dáng vẻ dậm chân của Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Đúng vậy, cô đây còn không phải sư phụ tôi à?”
“Đúng cái đầu anh, tôi chỉ kích hoạt thiên phú của anh thôi, cái gì mà sư phụ, anh đừng dọa tôi. Tôi trở mặt, tôi đi đây!” Kỷ Hi Nguyệt vội vã bỏ chạy.
Tiêu Ân ở phía sau, nhìn Kỷ Hi Nguyệt chạy trối chết, khóe miệng cong lên. Đại tiểu thư này đúng là một cô gái đáng yêu, chả trách cậu chủ yêu đến tận trong xương cốt như vậy.
Đương gia chủ mẫu Triệu gia không có ứng viên thứ hai! Bất kỳ đổi ai thì Tiêu Ân cũng là người không phục đầu tiên!
Kỷ Hi Nguyệt đi ra ngoài thở phào, bị Tiêu Ân dọa không nhẹ. Có điều Tiêu Ân thật sự đã trở thành người luyện khí công, cô vẫn khá vui vẻ. Cứ như vậy, bên cạnh anh Hàn sẽ lại có nhiều thêm một người luyện khí công. Tuy rằng thực lực hiện tại không mạnh, nhưng cô có thể giúp anh ấy thăng cấp.
Không biết khi anh Hàn biết Tiêu Ân đã trở thành người luyện khí công thì sẽ cách kinh ngạc ra sao.
Ban đêm, biệt thự của Thiết Quý Hoành bên này rất yên tĩnh. Kỷ Hi Nguyệt nằm
trên giường, vừa chuẩn bị ngủ thì Triệu Húc Hàn gọi điện tới.
Kỷ Hi Nguyệt vội bắt máy, khóe miệng bất giác lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Anh Hàn, anh xử lý xong việc rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt mở miệng hỏi trước.
Triệu Húc Hàn bên kia trầm thấp nói: “Vẫn chưa, ngày mai hẳn là có thể xử lý xong. Tối mai anh lên máy bay, sáng hôm sau có thể tới. Đã muộn thế này sao em vẫn chưa ngủ?”
“Đây không phải vì nhớ anh à.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gửi một cái moah.
Giọng nói bên kia của Triệu Húc Hàn càng thấp, nói: “Anh cũng nhớ em, ban ngày đến Thụy Sĩ à?”
“Ừm, thám thính nhà an toàn kia một chút, xem ra có vẻ có độ khó tương đối cao. Anh Thiết nói phải chuẩn bị rất nhiều đồ sau đó mới đi, bằng không đi cũng uổng công, căn bản bắt không được Úy Mẫn Nhi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn bên kia lại trầm mặc một hồi, nói: “Ừm, được rồi.” Mới vừa nói ba chữ, Kỷ Hi Nguyệt nghe được bên kia có tiếng người ho khan, Triệu Húc Hàn cũng không có nói tiếp những lời muốn nói nữa.
“Đã khuya rồi, em mau ngủ đi, anh rảnh sẽ gửi tin nhắn cho em. Tín hiệu bên này không tốt lắm, nhận được anh sẽ trả lời, ngủ ngon.” Triệu Húc Hàn nhanh chóng nói xong, lập tức cúp máy.
“Ngủ ngon.” Hai chữ này Kỷ Hi Nguyệt còn chưa kịp nói ra, thì đã nghe được tiếng tút tút tút của đầu dây bên kia.
Cô thầm nghĩ rốt cuộc các nguyên lão Triệu gia đang ở đâu. Lúc trước nói hệ thống bảo vệ Triệu gia ở trên một hòn đảo ở Thái Bình Dương, nhưng hệ thống của nguyên lão lại không ở cùng chỗ, thật không biết ở đâu, tín hiệu còn không tốt lắm, đoán chừng rất bí ẩn.
Vốn muốn hỏi tình hình bên đó nhưng xem ra anh Hàn rất bận, bị người canh chừng cũng rất chặt, cô chỉ có thể đợi anh quay lại.