Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Lại đi trước lần nữa


trước sau

Một đêm không nói chuyện. Sáng ngày hôm sau, Thiết Quý Hoành đi công ty, còn Kỷ Hi Nguyệt ở phòng huấn luyện tập luyện, Tiêu Ân càng đến sớm hơn cô. Kỷ Hi Nguyệt lại truyền cho anh ấy ít khí công, làm thực lực của anh ấy dần dần thăng cấp.

Sắc mặt của Tiêu Ân cũng càng ngày càng tốt, xem qua tựa như càng trẻ hơn chút, khóe mắt cong cong như ánh cười, hình như hơi không giống Tiêu Ân lạnh nhạt trước kia.

Kỷ Hi Nguyệt hiểu rõ anh ấy đang vui, ai từ một người bình thường trở thành người luyện khí công mà không vui. Khi đó, lúc cô biết bản thân mình có thể thì tâm trạng cũng vui đến bùng nổ, trong một đêm cảm giác chính mình từ nên mạnh mẽ rồi thì sẽ không bị người khác ức hiếp nữa.

Các chiêu thức của bản thân Tiêu Ân đều dày dặn kinh nghiệm, chỉ cần vận dụng tốt khí công là được, vậy nên thuần thục cũng rất nhanh, còn đánh mấy chiêu với Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt không ngừng gật đầu. Xem ra không bao lâu nữa thì Tiêu Ân có thể đạt tới thực lực của Long Bân, đương nhiên việc này còn cần cô truyền cho anh ấy thêm chút khí công.

Giờ cơm trưa, Thiết Quý Hoành vội trở về ăn cơm với Kỷ Hi Nguyệt. Hai người lại lần nữa thương nghị một chút xem có cần đi Thụy Sĩ trước không.

Kỷ Hi Nguyệt nói với Thiết Quý Hoành rằng sáng hôm sau Triệu Húc Hàn sẽ trở về. Sau khi Thiết Quý Hoành và cô thương lượng một hồi thì chuẩn bị đi trước. Nếu hai người có thể bắt Úy Mẫn Nhi trở về thì Triệu Húc Hàn không cần vừa về tới lại phải chạy tới chạy lui.

Kỷ Hi Nguyệt cũng đau lòng cho Triệu Húc Hàn, cũng không biết anh ở nguyên lão bên đó sống thế nào. Dù sao cô cảm thấy anh chắc chắn sống không tốt lắm, nếu không tối hôm qua cũng sẽ không nhanh nói xong lời thì vội tắt máy, chắc chắn anh có việc kiêng kỵ hoặc có người ở đó.

Hai người tính toán một lúc, một giờ chiều lại lên trực thăng. Lần này còn mang theo một chiếc ba lô leo núi, vì lần này họ không đi mặt trước của núi, mà là leo lên từ mặt sau.

Đây là chuyện hoàn toàn không thể đối với người bình thường, nhưng họ là người luyện khí công, trèo lên cao không có gì đáng sợ. Huống
chi bọn họ không phải muốn trèo lên cao, mà là muốn đáp xuống. Trực thăng đến thẳng sau núi, sau đó hai người từ trên trực thăng đáp xuống trên vách đá sau núi là được.

Thiết Quý Hoành cho hacker kiểm tra bốn phía, phát hiện đường ống thông gió của vài căn nhà an toàn đó vậy mà cũng có trang bị camera theo dõi, thật sự tất cả đều được suy nghĩ rất thận trọng. Cũng may anh ta đã nhờ hacker giúp anh ta ngưng hình ảnh mười phút.

Mười phút sau, hình ảnh khôi phục, mà đợi hai người rời khỏi cũng cần mười phút, như vậy sẽ không bị giám sát và điều khiển biết.

Lần này đều phải nhờ vào trợ giúp của trực thăng, ra vào đều tính toán cẩn thận, coi như có bắt được Úy Mẫn Nhi thì cũng phải mang cô ta lên trực thăng từ phía sau.

Vì vậy lần này họ trang bị đồ rất đầy đủ, cái gì Thiết Quý Hoành có thể nghĩ tới thì đều mang theo. Hai người, mỗi người một túi, cái túi của Thiết Quý Hoành lớn hơn một chút, vì anh ta phải mang theo đồ bắt cóc Úy Mẫn Nhi.

Khi Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy ngọn núi tuyết hùng vĩ thì phấn khởi, toàn bộ máu toàn thân dường như đều sôi trào lên, đây lại là chuyến phiêu lưu hoàn toàn mới.

Phi công thông báo cho họ chuẩn bị, trên mặt đồng hồ của anh ta có định vị chính xác, phương hướng trên vách đá ở phía sau núi, đến giữa sườn núi thì cần một khoảng thời gian, nhưng trực thăng xuống đến giữa sườn núi, họ không tiện nhảy ra khỏi trực thăng rồi đáp xuống, cho nên chỉ có thể đi từ đỉnh núi xuống.

Đỉnh núi không có camera quan sát, lúc hai người từ trên đáp xuống, mở một cửa khoang trực thăng, một dòng khí rét lạnh ập vào mặt.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức rùng mình một cái, vội vã vận khí công, nếu không chỉ sợ rất nhanh sẽ bị lạnh cóng, bởi vì bọn họ ăn mặc không nhiều để dễ chui đường ống hơn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện