Mọi người nhìn cô cười, sự hồi hộp trong lòng cũng đã biến mất, cũng đều cười rộ lên, có cảm giác lệnh giết màu đen cũng không đáng sợ lắm.
“Tin tức tốt đâu?” Triệu Húc Hàn nhìn về phía Tiêu Ân.
Tiêu Ân nhìn về phía Long Bân, cười nói: “Long Bân nói sau này chỉ trung với một mình cậu chủ, không hề làm việc tổn thương cậu chủ vì các nguyên lão, bởi vì cậu chủ mới đúng là người cầm quyền thực sự ở Triệu gia.”
Long Bân lập tức gật đầu, trên mặt có ngại ngùng, nói: “Cậu chủ, tôi nghiêm túc đó, xin cậu chủ tin tưởng tôi. Nếu tôi có nửa điểm phản bội, Long Bân tôi đều sẽ không được chết tử tế!”
Từng nhóm cơ trên khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn đều hơi run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm Long Bân, ngay sau đó nói: “Tôi tin tưởng anh.”
Long Bân tức khắc cười híp mắt, Thiết Quý Hoành nói: “Anh tin anh ta nhanh vậy hả?”
“Tôi tin tưởng Tiểu Nguyệt. Cô ấy tin tưởng thì tôi cũng tin tưởng.” Triệu Húc Hàn nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Yên tâm đi, Long Bân sẽ không bán đứng chúng ta, tôi tin tưởng trực giác của mình.”
“Trực giác của em? Việc của Triệu Vân Sâm thì sao?” Thiết Quý Hoành chính là muốn khó xử Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt tức khắc phồng má, tức giận nói: “Khi đó em còn nhỏ, không hiểu chuyện được chưa?!”
Thiết Quý Hoành cười ha ha, nói: “Tiểu Nguyệt, Vân Sâm nhớ mãi không quên em, sáng nay gọi điện thoại tới hỏi khi nào em về.”
“Sao anh ta biết em ở đây? Anh nói hả?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.
Thiết Quý Hoành cười khổ, nói: “Lúc trước anh gọi điện thoại hỏi cậu ta vài chuyện. Ha ha, tiểu tử này nói hối hận sắp chết, lúc trước sao không thấy ra em tốt đẹp, giờ em theo chú ba của cậu ta, cậu ta nói tựa như ăn phải một con ruồi bọ.”
“Xía, anh Hàn mới giống ăn phải ruồi bọ đó!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận, nói.
“Còn ăn cơm không?” Triệu Húc Hàn đồ ăn nhìn trên bàn, tức khắc đã không muốn ăn, nhìn đâu cũng ruồi bọ.
“Ăn cơm ăn cơm. Anh Thiết, anh câm miệng, để mọi người ăn bữa cơm ngon!” Kỷ Hi Nguyệt vội cười mỉa. Ngay sau đó cô gắp một miếng
thịt đến bên miệng Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Hàn, a!” Đó là muốn đút anh.
Triệu Húc Hàn nhìn cô một cái, ngay sau đó hé miệng ăn.
“Nhìn tiền đồ của em đi.” Thiết Quý Hoành hâm mộ ghen tị hận trong lòng, đúng là ngược cẩu quá lợi hại, nhưng trong miệng anh ta lại không chịu thua.
“Em vui, em thích. Thế nào? Em yêu anh Hàn, rất yêu rất yêu, anh ghen đi!” Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt liếc anh ta, tức khắc chọc cười Triệu Húc Hàn, Long Bân và Tiêu Ân.
“Ăn cơm ăn cơm, lại không ăn cơm thì ăn cơm chó no đó!” Thiết Quý Hoành hung hăng gắp đồ ăn ăn cơm.
Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Hi Nguyệt đỏ hồng, vùi đầu ăn cơm.
“Đúng rồi, anh chuẩn bị xử lý Úy Mẫn Nhi thế nào?” Triệu Húc Hàn nhìn về phía Thiết Quý Hoành.
Thiết Quý Hoành sửng sốt, nói: “Giết!”
“Giết?” Kỷ Hi Nguyệt bị dọa giật mình: “Giết thật hả?”
“Làm sao? Em còn giữ ý thả hổ về rừng?” Thiết Quý Hoành nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt tức khắc lắc đầu, nói: “Không, em không phải có ý này. Anh, anh đã giết rồi?”
“Chưa, buổi chiều đi, tra tấn cũng đủ lắm rồi. Sau khi chết, kiếp sau hẳn sẽ không làm chuyện xấu nữa.” Thiết Quý Hoành buông chén đũa, anh ta ăn xong rồi.
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Cho cô ta thoải mái đi.”
Thiết Quý Hoành ừ một tiếng, hỏi Kỷ Hi Nguyệt: “Úy gia không có chút tin tức nào, chẳng lẽ còn chưa biết Úy Mẫn Nhi đã mất tích? Tiểu Nguyệt, notebook và di động em lấy của Úy Mẫn Nhi cũng không có phản ứng?”
“Không có, mới một ngày thôi. Lúc bắt cô ta, cô ta mới nói chuyện với mẹ cô ta. Đúng rồi, trả notebook cho các anh, em không giải được mật mã, em cũng tắt máy di động.” Kỷ Hi Nguyệt nói.