Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Thua người không thua khí thế


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt lập tức vui mừng, nói: “Long Bân, anh Hàn nhất định rất mừng. Cảm ơn anh tín nhiệm và trung thành với Triệu gia thực sự. Thật tốt quá.”

Thiết Quý Hoành cũng gật đầu, nói: “Không tồi. Long Bân, anh làm tốt lắm, tôi tin sau này cậu chủ của các anh nhất định sẽ rất lợi hại. Anh ta nhất định sẽ thy đổi quy củ Triệu gia, bởi vì có Tiểu Nguyệt ở đây, còn có chúng ta ủng hộ. Tiêu Ân, anh nói đúng không?”

Tiêu Ân vội vàng cười, gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng, cũng đã đến lúc Triệu gia cần vài cải cách!”

Sắc mặt Long Bân lập tức trở nên nghiêm túc, ngay sau đó cũng gật đầu, nói: “Tôi cũng tin cậu chủ là tốt nhất, nhất định sẽ thành công!”

Mới vừa dứt lời, cửa nhà ăn đã mở ra, Triệu Húc Hàn đã rửa mặt chải đầu chỉnh tề, khí sắc rất không tồi xuất hiện.

“Anh Hàn, anh tỉnh rồi. Mau tới đây ngồi.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ, nói.

Tiêu Ân và Long Bân đều đứng lên, cậu chủ tới, những thủ hạ như bọn họ không thể ngồi cùng được. Lúc trước do Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành yêu cầu nên bọn họ mới ngồi xuống, nhưng vẫn phải hiểu quy củ.

Triệu Húc Hàn vừa tiến đến đã nói: “Hai người ngồi xuống cùng ăn đi, nơi này cũng không có người ngoài.”

Nói xong đã đến vị trí cạnh Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống. Long Bân nháy mắt thấy ấm áp trong lòng, anh ấy biết cậu chủ anh đối xử với bọn họ rất tốt.

Sau khi Tiêu Ân ngồi xuống, Long Bân cũng ngồi xuống. Triệu Húc Hàn nhìn về phía Thiết Quý Hoành cười tủm tỉm, nói: “Có tin tức tốt?”

“Tôi cười thì có tin tức tốt hả? Vậy thì mỗi ngày tôi đều cười.” Thiết Quý Hoành đã cười ra tiếng.

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Anh Hàn, có một tin tức tốt một tin tức xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”

“Trước đắng sau ngọt đi!” Triệu Húc Hàn vẫn luôn là loại người này. Giờ đây anh nỗ lực, chính là vì sau này có thể có ngày lành.

Sau khi những người hầu đưa chén đũa lên cho Triệu Húc Hàn thì đi ra ngoài đóng cửa lại.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Tiêu Ân, Tiêu Ân nói: “Cậu chủ, tin tức xấu là Tôn gia phát ra lệnh giết màu đen với cậu chủ và Thiết gia chủ.”

Long Bân
tiếp lời, nói: “Tôi gọi điện thoại hỏi nguyên lão phải làm sao, nguyên lão nói nếu cậu chủ không chia tay Kỷ Hi Nguyệt tiểu thư thì bọn họ sẽ không hỗ trợ.” Nói rồi, anh ấy liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái.

Đôi mắt Kỷ Hi Nguyệt trừng lớn, lúc trước Long Bân cũng không nói vậy.

Sắc mặt Triệu Húc Hàn lập tức trở nên âm lãnh, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Thiết Quý Hoành, nói: “Anh nhận được tin tức?”

“Ừ.” Thiết Quý Hoành gật đầu: “Một giờ trước, ba lão già nhà tôi gọi điện cho tôi, bảo tôi cần phải cẩn thận. Chẳng qua lão Cừu đang trên đường tới, sẽ bảo vệ an nguy của tôi.”

Ngay sau đó, anh ta nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Tiểu Nguyệt, xem ra bởi vì em nên Triệu gia chủ sẽ rất nguy hiểm, muốn suy nghĩ lại anh không?”

“Anh cút đi!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận, nhìn người anh thích nói đùa, sau đó cô hơi lo lắng, nhìn Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, làm sao bây giờ?”

Triệu Húc Hàn cũng chưa xem Thiết Quý Hoành là người đang nói chuyện, nhíu mày, nói: “Không quan trọng, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, chẳng qua xảy ra sớm hơn thôi. Em sợ không?” Nói rồi, ánh mắt anh nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô rất thâm tình và dịu dàng.

Kỷ Hi Nguyệt vội cười, lắc đầu, nói: “Em sợ gì chứ? Tới một người giết một người, tới hai người giết một đôi, giờ em chính là cao thủ. Những người luyện khí công đó tốt nhất phải hiểu rõ bản thân, nếu không sẽ làm cho bọn họ có đi mà không có về.”

“Đại tiểu thư, sự tự tin của cô cũng mạnh mẽ quá đó?” Tiêu Ân hơi dở khóc dở cười.

“Thua người không thua khí thế, hiểu không? Bản thân không thể sợ hãi trước được!” Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện