“Trong 24 giờ trước khi mẹ anh ngã xuống biển thì đã bị người dùng châm đâm vào mệnh kỳ môn phía sau lưng.” Kỷ Hi Nguyệt lấy ra bản vẽ cho mọi người xem.
“Có ý gì?” Tiêu Ân rất kinh ngạc, hỏi.
“Chính là có người luyện khí công dùng châm rót một dòng khí vào mệnh kỳ môn của mẹ anh Hàn. Cũng chính là nói khí này làm mẹ anh Hàn ở trong nước không thở được, bị chết đuối.”
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Bởi vì châm khí công, cho nên sau khi rút châm ra thì không có bất cứ bệnh trạng gì, nguyên nhân chết cũng lại là rơi xuống biển chết đuối. Nhưng rót khí vào mệnh kỳ môn mới là đầu sỏ gây tội dẫn đến chết đuối!”
Sắc mặt Triệu Húc Hàn trắng bệch, không thể tin được là thật, nhưng cũng chỉ có giải thích thế này mới làm anh tốn thời gian lâu như vậy cũng tra không ra nguyên nhân chết.
“Người luyện khí công, khi nào mà mẹ anh có thể tiếp xúc người luyện khí công?” Triệu Húc Hàn lẩm bẩm.
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Em nhờ anh Thiết hỗ trợ điều tra. Năm đó cha anh dẫn mẹ anh ra ngoài, cha anh phải đi làm, còn mẹ anh được Thiết Thiên Hoa chiêu đãi. Một ngày trước khi mẹ anh đi La Mã thì đã đi đến một thẩm mĩ viện xa hoa.”
Triệu Húc Hàn không thể tưởng tượng, nhìn cô nói: “Em tra xét nhiều như vậy?”
“Vâng, anh khá bận, phải đối phó hắc sát lệnh, em tương đối nhàn rỗi, cho nên em tự tra những thứ này được.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói với anh: “Nếu không có kết quả thì em cũng không dám nói, sợ anh thất vọng. Nhưng giờ đã tra ra manh mối, đã đến lúc em nói cho anh, chung quy cũng không thể để mẹ anh chết thảm.”
Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô thật sâu, thật lâu mới nói: “Cảm ơn em.”
“Khách sáo với em làm gì, chuyện của anh chính là chuyện của em, mẹ anh cũng mẹ em, em chỉ muốn chia sẻ một ít với anh mà thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nắm tay anh cười nói.
Long Bân thấy cậu chủ hơi kích động, lập tức nói: “Nhưng đại tiểu thư, ở thẩm mỹ viện có người luyện khí công hả?”
“Đương nhiên không có. Lúc anh Thiết điều tra có nói
cho tôi, năm đó chỉ có Thiết Thiên Hoa đi vào chung với mẹ anh Hàn. Hơn nữa Thiết Thiên Hoa hiểu trung y, cho nên các anh cảm thấy ai đã xuống tay!” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh.
Triệu Húc Hàn nheo đôi mắt lại, nói: “Anh biết Thiết Thiên Hoa biết trung y, nhưng bà ta không phải người luyện khí công.”
Kỷ Hi Nguyệt nheo đôi mắt lại, nói: “Cho nên giờ em đang hoài nghi Thiết Thiên Hoa là một người luyện khí công, chỉ là không có ai biết, chỉ có một người duy nhất biết.”
“Ai?” Ba người Tiêu Ân gần như trăm miệng một lời.
“Triệu Hoành Tài!” Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn trăm miệng một lời.
La Hi trừng lớn cặp mắt, nói: “Nếu người đàn bà này thật sự là người luyện khí công thì đây cũng thật đáng sợ, vậy mà không có ai biết?”
“Không có gì kỳ quái. Bà ta là chủ mẫu Úy gia, có Úy gia bảo vệ bà ta, bà ta có thể che dấu rất khá. Hơn nữa bà ta rất chú ý giới khí công, lúc trước còn tưởng rằng bà ta giúp Úy gia làm việc, tùy thời có thể mời sát thủ, bây giờ nghĩ lại, chính bà ta phải biết động tĩnh giới khí công.” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh, phân tích.
Con ngươi Triệu Húc Hàn đều là ánh sáng lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi, biết nguyên nhân chết của mẹ khiến anh nắm thật chặt nắm tay. Tuy rằng sớm biết có liên quan với Thiết Thiên Hoa và Triệu Hoành Tài nhưng anh vẫn luôn không biết rốt cuộc mẹ chết thế nào, hiện tại cuối cùng chân tướng bại lộ.
“Tôi sẽ để bà ta nợ máu trả bằng máu!” Triệu Húc Hàn âm trầm nói.
“Còn có Triệu Hoành Tài! Là người Triệu gia vậy mà ăn cây táo, rào cây sung!” Tiêu Ân cũng hung tợn nói. Anh ấy đã nhìn Triệu Húc Hàn mấy năm kia có bao nhiêu thống khổ, người đáng chết như vậy nên thiên đao vạn quả!