Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Sau ba ngày ba đêm


trước sau

Một buổi tối ba ngày sau, mọi người đều đã đi vào giấc ngủ, nhưng Kỷ Hi Nguyệt chưa ngủ, bởi vì hôm nay dắt theo Vương lão đi uống trà, kết quả uống quá nhiều trà đặc, cho nên cô căn bản ngủ không được.

Trong bóng đêm, cô nhắm mắt dưỡng thần, bởi vì biết sát thủ cấp nguyên lão sắp tới, cho nên ba ngày này cô đều có nỗ lực tập luyện. Bởi vì cô còn chưa từng gặp cao thủ khí công chân chính cường hãn.

Thật ra giờ Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết rốt cuộc thực lực của cô có bao nhiêu lợi hại, bởi vì mỗi ngày cô đều dành chút thời gian luyện tập, một là vì thói quen, hai là vì luyện một chút sẽ làm toàn bộ thân thể cô thần thanh khí sảng.

Đột nhiên, lỗ tai cô hơi động, nháy mắt mở mắt ra, ngay sau đó lặng yên xuống giường, đi đến cửa sổ.

Cô không có bật đèn, hơi kéo màn ra một chút, ánh trăng chiếu vào, tình huống trong vườn hoa hiện ra trong mắt cô.

Ánh mắt đầu tiên nhìn không ra điều gì bất thương, cô không di chuyển mà vẫn luôn nhìn trong vườn hoa, bởi vì âm thanh vừa rồi cô nghe được, nếu không lầm thì nó truyền ra từ trong vườn hoa.

Bây giờ phạm vi thính lực tai cô có thể trực tiếp đến ngoài cửa sắt, nhưng nếu không muốn nghe thì có thể không nghe, nhưng mấy ngày gần đây cô đề phòng toàn thân, bởi vì thời gian đi ngủ buổi tối cũng thường là thời gian rất nguy hiểm.

Sắp đối mặt cao thủ cấp nguyên lão nên cô càng thêm không thể qua loa, cũng không dám tự đại. Lão Thôi cũng nói lợi hại nên cô sợ không hoàn thành nhiệm vụ.

Trong lúc không nhúc nhích, cô nhìn thấy hai bóng dáng màu đen nhanh chóng vụt qua vài cái trong vườn hoa, sau đó trực tiếp đến gần nhà ở.

Kỷ Hi Nguyệt thấy tốc độ bọn họ thật sự dọa người, trong lòng cũng cả kinh. Cô cũng nhanh chóng chợt lóe, trực tiếp ra cửa phòng, đi vào phòng Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn tự nhiên cảnh giác, lập tức mở cửa, nói: “Tới rồi?”

“Vâng!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía dưới lầu: “Em đi kêu lão Vương, cũng không cần đánh thức ba người khác.”

Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Dựa theo nguyên kế hoạch.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, trực tiếp chỉnh sửa quần áo, đi vào phòng khách lầu một bên kia, gõ cửa lão Vương. Lão Vương được lão Thôi
phái tới, tối hôm trước đã đến, vẫn luôn ở trong biệt thự. Mọi người cũng đã thương lượng làm sao bắt sống hai lão chết tiệt kia.

Hai người mới vừa nói xong, cửa phát ra một tiếng rất nhỏ, từ từ mở ra.

Kỷ Hi Nguyệt và lão Vương lập tức nhìn nhau, Triệu Húc Hàn mới vừa đi xuống một nửa cầu thang, vừa lúc ở khúc ngoặc, nhìn không được cửa, người phía cửa cũng nhìn không thấy bọn họ.

Người tới hiển nhiên là biết phòng Triệu Húc Hàn, lập tức một người mặc áo đen trong đó chỉ xuống lầu, một người khác gật đầu, sau đó hai người cùng hành động. Triệu Húc Hàn vừa định ra tay, hai tên gia hỏa kia vậy mà không đi cầu thang, trực tiếp phi thân lên lầu.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn lão Vương chỉ cửa lớn, lão Vương gật đầu, bóng hình chợt lóe.

Ngay sau đó, lúc hai lão già mới vừa đến lầu hai, lão Vương bật chốt mở, tức khắc toàn bộ nhà ở đều đèn đuốc sáng trưng.

Bóng dáng Triệu Húc Hàn chợt lóe, đến bên Kỷ Hi Nguyệt. Hai người đứng ở phía dưới, nhìn hai lão gia hỏa rõ ràng đã bị dọa.

“Đã đến thì không cần lén lút.” Triệu Húc Hàn nhìn hai người, nói: “Nguyên lão Tôn gia, không sai chứ?”

Hai người mặc áo đen chỉ lộ ra đôi mắt, bị Triệu Húc Hàn nói thế, một người trong đó dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Xem ra Triệu gia chủ đã biết tin tức.”

“Có người muốn giết tôi, tôi mà còn không biết thì sẽ rất nguy hiểm.” Triệu Húc Hàn cười lạnh lùng.

Hai người mặc áo đen trực tiếp xoay người phóng xuống, nói: “Chẳng lẽ đã biết thì không còn nguy hiểm?”

“Nguy hay không nguy tôi không biết, nhưng tôi không muốn đánh hỏng biệt thự. Như vầy đi, đi sân tennis phía sau hoặc là phòng tập thể thao ngầm, hai người tự chọn, quang minh chính đại đánh một trận, thế nào?” Triệu Húc Hàn nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện