Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Câu chuyện trong phòng tập thể dục (VII)


trước sau

Hạ Tâm Lan lập tức đỏ mặt: “Em, em đâu có. Em chỉ là nôn nóng muốn thi đấu càng nhanh càng tốt! Thi sớm xong sớm, nếu em thua thì em sẽ tự động rời đi ngay!”

“Cô hào sảng như vậy sao không rời đi luôn, cần gì phải thi đấu nữa.” Lời nói của Cố Cửu thực sự xuyên tim thủng phế.

Nhưng Hạ Tâm Lan đã bị anh đả kích bằng những lời nói vô cảm năm năm rồi, cho nên cô ta chỉ bỏ ngoài tai, cười khẩy nói: “Muốn dùng cách kích động sao, đừng có mơ!”

“Tâm Lan, rốt cuộc cô thích tôi vì cái gì vậy? Tôi thay đổi còn không được sao?” Cố Cửu có cảm giác bất lực ‘gọi trời trời không đáp’.

Hạ Tâm Lan ghé vào một bên tai anh ấy nói nhỏ: “Anh chẳng có gì tốt, nhưng anh là của em. Cho dù anh không thích em thì người quyết định cuối cùng cũng phải là em!”

“Cô đúng là đồ thần kinh!” Cố Cửu tức giận muốn đánh người.

“Đến đây. Đánh em đi. Nếu anh có khả năng đánh được em, em cũng chấp nhận buông tay!” Lời này của Hạ Tâm Lan cũng chọc trúng điểm chết của Cố Cửu.

Cố Cửu từ nhỏ đã không thích tập luyện, bởi vì lần đầu tiên Cố Toàn Nghĩa mang anh ấy đến võ đài, anh ấy đã bị chụp ếch trước mặt mọi người, nên là từ đó Cố Cửu nhất quyết không đến võ  đài nữa.

Cố Toàn Nghĩa tức giận rút ủng ra đánh anh ấy, anh ấy liền bỏ nhà ra đi, dọa cho mẹ Cố và Cố Toàn Nghĩa đánh nhau chí chóe, cãi nhau ầm ĩ đòi ly hôn, cho nên câu ‘con hư tại mẹ’ đã trở thành câu nói kinh điển của nhà họ Cố.

Cố Cửu cũng chính thức trở thành đứa trẻ duy nhất là con nhà quan nhưng không biết đánh võ, từ lúc còn nhỏ bên cạnh đã có vệ sĩ đi theo, cộng thêm chuyện năm năm trước Hạ Tâm Lan bắt đầu ép cưới làm anh ấy phải bỏ trốn, thành ra mới có chuyện sống một mình ở bên ngoài.

Nếu không phải lần này ở Cảng Thành bị người ta đánh thì anh ấy cũng không cần Vô Cốt đi theo làm vệ sĩ.

Song Cố Cửu cũng không phải là kẻ vô tích sự. Học lực của anh ấy rất tốt, đặc biệt là lĩnh vực y học, thế là bố anh ấy lại bắt anh ấy làm bác sĩ quân y, nhưng anh ấy không chịu, bởi vì Cố Cửu cảm thấy làm bác sĩ quân y rất vô vị, cho nên mới bảo Triệu Húc Hàn đầu tư một phòng khám bệnh cao cấp ở Cảng Thành cho anh ấy.

Tự nuôi sống bản thân, lại có của ăn của để nên bố Cố làm thế nào cũng  không cưỡng ép được Cố Cửu, mà bản thân anh ấy thì sống chết không nghe lời. Cái tính khí bướng bỉnh này từ đó cũng nổi tiếng trong vòng tròn tập thể.

Hạ Tâm Lan thấy Cố Cửu tức giận đến nỗi mặt mũi méo xệch, ánh mắt
cơ hồ muốn giết người, nhưng cô ta thì ngược lại rất ung dung bình tĩnh.

“Cô chờ đấy. Tiểu Nguyệt chắc chắn sẽ có chỗ thắng cô!” Cố Cửu gắt gao nói, sau đó đứng cách xa cô ta ra một chút, như thể cô ta là ruồi nhặng vậy.

Hạ Tâm Lan khoanh tay cười khẩy, không để ý đển anh ấy nữa mà ngước đầu lên nhìn Kỷ H Nguyệt và Trương Quyền đánh nhau.

Mấy người khác tập luyện xong cũng lần lượt kháo nhau đến xem đấu quyền.

Biểu hiện của Kỷ Hi Nguyệt rõ ràng là đã khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc. Nhìn cô thế nào cũng thấy chân yếu tay mềm nhưng không ngờ có thể đánh nhau như vậy.

Kỷ Hi Nguyêt đổ mồ hôi toàn thân, nhưng càng đánh càng hăng. Ở Cảng Thành đêm nào cô cũng phải đánh nhau  với thím Lý một tiếng đồng hồ, vì vậy bây giờ cũng chưa cảm thấy mệt mỏi.

Ngược lại là Trương Quyền, do trước đó đã đánh với Vương Cương một tiếng đồng hồ, bây giờ lại phát hiện Kỷ Hi Nguyệt không phải là kiểu phụ nữ yếu đuối, chiêu thức nào cũng rất tinh vi, nên anh ta hoàn toàn không dám buông lỏng.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Trương Quyền mồ hôi đầm đìa.

Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta thở hồng hộc, cô đột nhiên lùi về sau chắp tay nói: “Anh Trương, đến đây thôi nhé. Tôi cảm thấy hơi mệt. Cám ơn anh đã tập luyện cùng tôi.”

“Kỷ tiểu thư khách khí rồi. Cô đánh rất tốt, tôi thực sự không dám qua loa.” Trương Quyền cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt có thể đánh nữa, nhưng đột nhiên cô lùi về sau, chứng tỏ là cô đã nhìn ra vẻ mệt nhọc của anh ta.

Cô gái này thực sự là một người biết am hiểu.

‘Được rồi. Quá tuyệt vời. Tiểu Nguyệt nhà tôi đúng là càng ngày càng giỏi.” Cố Cửu vỗ tay khen ngợi, dáng vẻ hệt như một người đàn ông vô cùng yêu thương bạn gái mình.

Kỷ Hi Nguyệt nhảy xuống sàn đấu, thấy mặt của Hạ Tâm Lan thối ra nhưng cô chẳng thèm để ý, chỉ trừng mắt nói với Cố Cửu: “Ai là người nhà anh? Còn chưa xem bát tự* đấy.”

(Bát tự: là cách xem số mệnh của người Trung Quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi ‘Bát thự thiếp’ cho nhau, còn gọi là ‘canh thiếp’ hay ‘bát tự’ – nguồn: Google.)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện