Cố Cửu bật cười ti tiện: “Nhanh thôi mà. Được rồi được rồi, em về tắm rửa nghĩ ngơi trước đi nhé.”
“Em muốn tập thêm một chút với dụng cụ. Anh đến rồi thì cũng luyện tập một tí đi, đừng đứng đó lãng phí thời gian.” Kỷ Hi Nguyệt bước tới khu vực dụng cụ thể thao.
“Ồ ồ.” Cố Cửu bỗng chốc giống như con chó husky, lẽo đẽo theo sau đi tập thể dục.
Anh ấy mặc dù không biết đánh nhau, nhưng tập luyện bình thường thì có thể làm được, nếu không sao có thể duy trì được vóc dáng rắn chắc bảnh bao hiện tại.
“Vương Cương! Anh luyện quyền với tôi.” Hạ Tâm Lan bất thình lình hét lên, sau đó nhảy lên sàn đấu.
“Được thôi, nhưng Tâm Lan, cô nhớ thủ hạ lưu tình đấy nhé.” Vương Cương vừa rồi cũng chưa đánh đủ, nhưng sợ Hạ Tâm Lan lên cơn ghen tưởng anh ta là Kỷ Hi Nguyệt thì anh ta không khéo lại bị nát mặt.
“Chẳng lẽ anh càng ngày càng mất chất đàn ông?” Hạ Tâm Lan chế nhạo anh ta.
“Thì thấy cô càng ngày càng menly nên tôi sợ ấy mà.” Vương Cương cũng trêu lại cô ta.
Hạ Tâm Lan đột nhiên giận dữ nói: “Anh đúng là muốn tìm cái chết!” Nói xong thì hệt như sấm rền gió cuốn, hai tay hóa đao mạnh mẽ lao về phía Vương Cương.
“Mẹ kiếp, Tâm Lan, cô cũng tàn nhẫn quá rồi đấy!” Vương Cương giật mình, vội vàng la lên một tiếng rồi dùng lực chống đỡ.
Hai cánh tay anh ta bị đôi tay của Hạ Tâm Lan chặt trúng mà đau đớn đến nhe răng nhếch miệng.
Đây mà còn là phụ nữ sao? Lực cánh tay còn mạnh hơn gấp lần đàn ông.
Vương Cương nghĩ, vừa rồi anh ta đồng ý làm gì, để bây giờ lại chuốc vạ vào thân.
Kỷ Hi Nguyệt bên đây vừa nâng dụng cụ tập thể dục, vừa đưa mắt nhìn lên sàn đấu.
Hạ Tâm Lan ra đòn nhanh nhẹn dứt khoát, chiêu thức lại quyết liệt tàn nhẫn, quả thực khiến cô mở mang tầm mắt. Người phụ nữ này mà đánh nhau thì tuyệt đối hơn cả đàn ông.
Cô chắc chắn không phải là đối thủ của cô ta, cho nên nếu cá cược là đánh nhau thì cô thua là cái chắc.
Hạ Tâm Lan trên sàn đấu vô cùng thô bạo, khiến cho Vương Cường liên tục than trời, mọi người bên dưới cũng được trận cười vang.
Trương Quyền nghĩ ngơi một lát rồi bước tới bên cạnh Cố Cửu nói: “Cố Cửu, lát nữa
chúng ta đến happyhour Black Hornet được không?”
“Black Hornet? Không phải đi Midnight Charm sao?” Cố Cửu kinh ngạc, “Các anh đổi chỗ chơi rồi à?”
Trương Quyền lắc đầu: “Cái gì mà đổi chỗi chơi. Cậu chưa biết gì à? Là tối hôm kia, à không, rạng sáng ngày hôm qua, Midnight Charm bị phóng hỏa, tử vong mười ba người. Làm bọn tôi cũng sợ chết khiếp, may là không đến đó.”
“Sao cơ? Nghiêm trọng như vậy liệu Hoàng Đào có xảy ra chuyện gì không?” Cố Cửu kinh hoảng, Hoàng Đào cũng là một trong những người anh em tốt của bọn họ.
“Bây giờ vẫn chưa sáng tỏ. Loại chuyện này trước khi điều tra ra chúng tôi cũng không dám giúp đỡ. Nhưng đoán chừng Hoàng Đào chuyến này bị người ta hại rồi.”
“Không phải chứ. Chưa tra ra được nguyên nhân hỏa hoạn sao? Làm sao có chuyện như vậy được?” Cố Cửu tròn mắt.
“Hình như là bếp ga bị rò rỉ và phát nổ, ngọn lửa bốc lên rất mạnh. Một bên cửa thoát hiểm bị khóa từ bên ngoài, nên mới dẫn đến chuyện nhiều người tử vong. Hiện tại mọi người đều nhận định là Hoàng Đào đang báo thù riêng, vì trong số những người thiệt mạng có Hứa Đại Bổng Tử!”
“Các anh đang nói chuyện gì vậy? Cái gì mà vụ án phóng hỏa?” Kỷ Hi Nguyệt hình như nghe được một số từ nổi bật quen thuộc.
“Tiểu Nguyệt, là hộp đêm của một người anh em chơi chung với bọn anh trước đây bị phóng hỏa, hơn chục người bị thiêu chết. Ông chủ của hộp đêm đó là bạn của anh, anh cũng vừa mới biết tin tức.” Sắc mặt của Cố Cửu có chút tái nhợt.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Có phải vụ hoả hoạn làm chết mười ba người không? Ông chủ là một người trẻ tuổi đầu trọc?”
“Đúng đúng đúng. Cô cũng biết à? Tiểu Nguyệt, tin tức của cô cũng nhanh quá đấy!” Trương Quyền vội vàng nói.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật: “Tôi là phóng viên, cho nên ngày nào cũng phải theo dõi tin tức.”