“Chú Sở, xem ra chú đã sớm nghe ngóng bên phía bố cháu và chú Cố rồi đúng không. Chẳng lẽ cháu tệ hại vậy à? Mọi người chẳng ai muốn cháu gả cho Cố Cửu cả sao?” Hạ Tâm Lan âu sầu nói.
“Đâu có đâu có. Thì mọi người cũng muốn giải quyết cho xong sớm ấy mà. Ai cũng không còn nhỏ nữa, đâu thể để chậm trễ thêm được. Bố mẹ cháu suốt ruột đến tóc bạc cả rồi, cháu ấy à..! Được rồi được rồi, vào trong nói tiếp.”
Chú Sở dẫn hai cô gái vào phòng hợp, sau đó gọi một vị đội trưởng trẻ tuổi qua.
“Đây là phó đội trưởng đội trọng án Kiều Nhậm phụ trách vụ án này, các cháu có thể tìm hiểu vụ án từ cậu ấy. Chú Sở còn có việc quan trọng, các cháu tự tìm hiểu với nhau nhé.”
Hạ Tâm Lan và Kỷ HI Nguyệt vội vàng nói tiếng cám ơn, sau đó ngồi xuống với phó đội trưởng Kiều Nhậm.
Phó đội trưởng Kiều Nhậm trông có vẻ trẻ tuổi nhưng rất nghiêm túc, anh ấy lần lượt trình bày chi tiết về vụ án, sau đó nói: “Nếu vẫn không tìm thấy các bằng chứng khác, vậy thì chắc chắn Hoàng Đạo sẽ bị kết án.”
“Phó đội trưởng Kiều, tôi có thể gặp Hoàng Đào không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Có thể. Anh ta đang ở bên kia, để tôi dẫn các cô đi.” Kiều Nhậm lập tức đứng lên, đưa Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan đến phòng giam tội phạm tạm thời.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Hoàng Đào, anh ta đang cúi đầu ngồi xổm trong góc, từ góc độc của cô chỉ nhìn thấy được cái đầu trọc của anh ta.
“Hoàng Đào.” Kiều Nhậm gọi lớn.
Hoàng Đào giật mình ngẩng đầu, khuôn mặt phờ phạc, đôi mắt sưng đỏ, nhìn thấy bên cạnh Kiều Nhâm có thêm hai người phụ nữ thì kinh ngạc mở to hai mắt: “Hạ tiểu thư?”
“Là tôi, anh vẫn ổn chứ?” Hạ Tâm Lan cũng từng tới hộp đêm của anh ta, không ngờ trí nhớ của anh ta lại tốt như vậy, “Cố Cửu bảo tôi tới thăm anh trước. Vị này là bạn gái mới của Cố Cửu, tên là Kỷ Hi Nguyệt.”
“Bạn gái của Cố Cửu?” Hoàng Đào rất ngạc nhiên, chứ không phải là Hạ Tâm Lan sao? Tên Cố Cửu này có gan đổi bạn gái luôn?
“Vâng, tôi tên là Kỷ Hi Nguyệt. Anh không cần ngạc nhiên, Cố Cửu có chút chuyện, vì vậy
tạm thời không đến được. Tôi là bạn gái của anh ấy, thay mặt anh ấy đến thăm anh trước, thuận tiện giúp anh ấy hỏi anh một số chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Hoàng Đào cảm động gật đầu: “Tôi thật sự không có phóng hỏa. Đó là tài sản của tôi, sao tôi có thể tự tay đốt đi tài sản của mình được!”
“Anh đừng kích động, trước tiên cứ ngồi xuống, chúng ta cùng nhau nói chuyện. Anh yên tâm, tôi là phóng viên, trực giác của tôi mách bảo anh không phải là người phóng hỏa. Tôi chắc chắn sẽ giúp anh tìm ra chứng cứ, chứng minh anh vô tội.” Kỷ Hi Nguyệt cũng ngồi xổm xuống nói chuyện.
Hoàng Đạo sững sờ, bỗng nhiên nước mắt rớt xuống.
“Cám ơn cô đã tin tưởng tôi. Cũng chỉ có cô là tin tôi.” Một người đàn ông trưởng thành trong phút chốc lại khóc rất xót xa, “Tôi không có phóng hỏa, tôi thật sự không có. Nhưng không một ai tin tôi.” Nói rồi khóc nức nở.
Hạ Tâm Lan cũng rất khó chịu, Hoàng Đào cũng được coi là người có máu mặt trong xã hội, nhưng không ngờ có ngày lại khóc lóc thê thảm thế này.
Lẽ nào anh ta thực sự không phóng hỏa?
Trong lòng Hạ Tâm Lan cũng hy vọng không phải anh ta, cô ta cũng không muốn người tốt bị hàm oan.
“Lau nước mắt đi.” Kỷ Hi Nguyệt lấy khăn giấy đưa cho anh ta, tiện tay lấy sổ ghi chép ra.
Hoàng Đào nhận lấy lau nước mắt, sau đó nói: “Ngại quá, nhưng quả thực tôi cảm thấy quá oan ức. Để các cô phải chê cười rồi.”
“Đừng nói như vậy. Mùi vị bị hàm oan chắc chắc rất khó chịu. Nhưng anh yên tâm, mọi thứ sẽ sáng tỏ cả thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cho anh ta một nụ cười đầy xán lạn.
Hoàng Đào nhìn cô mà sững cả người, không biết tại sao cô gái xinh đẹp này lại tin tưởng anh ta như vậy?
Vì nhìn vào bằng chứng, anh ta cũng nghĩ rằng mình chính là kẻ phóng hoả.