Đầu tiên là Hoàng Đào kể lại những chuyện mình biết cho Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan nghe, sau đó nói: “Tôi thực sự không biết sợi xích khóa đó tại sao lại bị người khác cầm đi. Camera trước cửa văn phòng của tôi bị hỏng, tôi lười đi sửa lại, nhưng không ngờ điều đó lại tiệt đường chứng minh cho bản thân.”
“Vậy có ai biết camera trước cửa văn phòng của anh bị hỏng không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Hạ Tâm Lan nhướng mày nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cô ta phát hiện cô thực sự có chút kinh nghiệm phá án.
“Cái này thì, hình như cũng hỏng được một thời gian rồi. Mấy người thân tín đều biết cả.” Hoàng Đạo suy nghĩ rồi nói.
“Vậy trong văn phòng của anh ngoài sợi xích sắt đó ra thì còn vật gì có giá trị bị mất không?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục hỏi.
Hoàng Đào lắc đầu: “Sau khi lửa bốc lên thì cũng nhanh chóng được dập tắt. Văn phòng của tôi không hư hại gì, cũng chẳng có thứ gì bị đánh mất.”
Hoàng Đào càng nói càng cảm thấy bản thân không còn hy vọng. Kỷ Hi Nguyệt cười: “Anh thử suy nghĩ xem, ngoài Hứa Đại Mã Bổng ra anh còn kẻ thủ khác nào khác không? Có thể là đều có quen biết với anh và Hứa Đại Mã Bổng chẳng hạn?”
Hoàng Đạo thoáng sững người, sau đó chìm vào suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu: “Mọi người đều là điều hành hộp đêm nên quen biết rất nhiều người, nhưng nói đến có thù hận với cả hai bọn tôi thì hầu như là không có. Hoặc là có nhưng tôi không biết.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó lấy giấy trắng và bút ra: “Hoàng Đào, anh viết tất cả tên của những người thân thích trong gia đình và bạn bè ra đây đi, bao gồm cả bên vợ anh.”
Hoàng Đào kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Cái này có ích gì không?”
“Tin tôi đi, rất có ích.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, bởi vì cô biết chân tướng của vụ hỏa hoạn, nhưng trong tất cả tài liệu và bài phát biểu thì không hề nhắc đến Chu Bách.
Cô không thể vô duyên vô cớ lôi tên ai đó ra, vì vậy nhất thiết phải bắt tay từ những người trong cuộc.
“Tâm Lan, cô có thể xin phó đội trưởng Kiều danh sách người thân và bạn bè của mười ba nạn nhân được không?” Kỷ Hi Nguyệt nói với Hạ Tâm Lan.
“Tại sao phải cần những thứ này?” Hạ Tâm Lan có chút khó hiểu.
“Bởi vì rất có
khả năng người phóng hỏa không có liên quan đến Hoàng Đào, nhưng lại muốn giết một trong mười ba nạn nhân đó nên đã chọn cách ra tay từ hộp đêm của Hoàng Đào thì sao?”
“Chuyện này?” Hạ Tâm Lan cân nhắc, sau đó nói: “Được rồi, để tôi đi hỏi thử xem.’
Hạ Tâm vừa rời khỏi, Hoàng Đào nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói: “Kỷ tiểu thư, cô thật sự tin tôi vô tội sao?”
“Trăm phần trăm tin tưởng. Vì vậy bất kể tôi nói gì làm gì anh phải nhớ là hết sức ủng hộ tôi đấy nhé? Tôi bảo đảm có thể bắt được tên hung thủ thật sự.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào mắt anh ta nghiêm túc nói.
Hoàng Đào không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại chắc chắn như vậy, trong lòng anh ta rất cảm động. Từ sau khi xảy ra chuyện, không một người bạn bè nào ra tay giúp đỡ, người thân lại càng phân biệt rạch ròi, chỉ trong vòng một đêm mà anh ta đã cảm nhận được hết cái thói đời nóng lạnh.
Không ngờ lại có một người xa lạ tin tưởng anh ta như vậy, hơn nữa còn là một cô gái tuổi đời còn khá non nớt.
Anh ta nghĩ bụng, nếu bản thân thật sự có thể rửa sạch nỗi oan ức, cả đời này kêu anh ta làm trâu làm bò để đền đáp phần ân tình này cho cô cũng xứng đáng.
“Cảm ơn cô, Kỷ tiểu thư. Hoàng Đào tôi xin lấy mười tám đời tổ tiên ra thề độc, tôi thật sự không làm điều đó. Nhưng mọi chứng cứ đang hướng về tôi, cũng có lẽ có người muốn hãm hại vu cáo tôi.” Hoàng Đào cũng nghiêm túc nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Ừm.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, “Vợ chồng anh tình cảm rất tốt đúng không? Nghe nói con trai anh mới được sáu tháng tuổi.”
Hai mắt Hoàng Đào lập tức đỏ lên, anh ta gật đầu đáp: “Đúng vậy, con tôi vẫn còn nhỏ sao tôi có thể phóng hỏa được. Chuyện này vốn dĩ là không có khả năng.”
“Ngại quá, tôi muốn xác nhận lại lần nữa là tình cảm hai vợ chống anh rất tốt đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.