Kỷ Hi Nguyệt cảm giác như đang đóng phim cổ trang, hoạt động này rất giống khinh công, nhưng tất nhiên là không phải. Chỉ cần quen với tiết tấu, lâu dần cơ thể sẽ sinh ra quán tính, hành động cũng trở nên linh hoạt hơn.
Còn có xà kép xà đơn gì đó nữa, đều là dụng cụ rèn luyện tính dẻo dai cho thân thể.
“Bố tôi nói, bởi vì tôi là phụ nữ nên cơ thể đã là một lợi thế. Cho nên luyện tập những cái này rất hữu ích cho sự dẻo dai của tôi.” Hạ Tâm Lan nói với cô sau khi tập xong một vòng.
“Ồ, vậy tôi cũng thử xem thế nào.” Kỷ Hi Nguyệt cũng hy vọng mình có thể bay như vậy.
“Cô đừng nghĩ đơn giản nhé. Lúc vừa bắt đầu, tôi phải chụp ếch vô số lần đấy. Từ từ thôi, đừng có vội. Phải chờ quen dần mới bay càng lúc càng cao được, biết chưa?” Hạ Tâm Lan cười nhắc nhở.
“Ừm.” Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe tới chụp ếch là không dám cao hứng nữa.
Cô kéo sợi dây đen từ từ men theo, Hạ Tâm Lan đứng bên cạnh chỉ dẫn, sau đó Kỷ Hi Nguyệt đặt một chân xuống, lấy đà rồi toàn thân bật lên.
Nhưng vừa mới bật lên, cô liền cảm thấy sợi dây màu đen bị đảo ngược, cho nên nếu cô không kiểm soát tốt thì cả người sẽ bị xoay vòng vòng trên không, như vậy quả thực rất nguy hiểm.
Hạ Tâm Lan cũng rất lo lắng, ở dưới hồi hộp theo dõi.
Cũng may là cánh tay Kỷ Hi Nguyệt có lực, sống chết túm chặt lấy sợi dây thừng mới khiến cô không mất đi thăng bằng.
Dần dần cô bắt đầu quen nhịp, ở trên không có thể lộn nhào một vòng. Hạ Tâm Lan thoạt nhìn rất hoảng sợ, song cô ấy cũng rất kinh ngạc.
Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất có tài năng, chỉ trong thời gian ngắn cô đã khá thành thạo, chỉ cần dược đào tạo chuyên sâu, những chuyện này sẽ không thành vấn đề.
Mặt Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn căng thẳng. Cô cố gắng dùng tâm để cảm nhận được hạng mục huấn luyện này.
Chốc lát sau, Hạ Tâm Lan bật cười vì thấy cô đã thành thạo lên rất nhiều, có thể đi nghiêng được một đoạn nhỏ trên tường. Lúc sắp rơi xuống, Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạm đất, bật lên một lần nữa và tiếp tục chạy.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn giữ sự căng thẳng, mãi cho
đến một tiếng sau cô mới có cảm giác như một cao thủ võ lâm. Do mới tập luyện nên mỗi lần thời gian rất ngắn, nhưng nhiêu đó cũng khiến Kỷ Hi Nguyệt rất hưng phấn.
Tối nay cô chỉ học chuyên bài tập này. Học được gần hai tiếng, nhìn đồng hồ treo tường sắp mười một giờ, Kỷ Hi Nguyệt mới dừng lại.
Người đầm đìa mồ hôi, đầu tóc cũng ướt sũng, nhưng bởi vì được luyện tập với cường độ lớn nên cả hai người phụ nữ đều cảm thấy tràn đầy năng lượng.
“Đi thôi, đi uống rượu. Lâu rồi chưa được uống.” Hạ Tâm Lan thấy Kỷ Hi Nguyệt tắm ra thì nói với cô.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã đổi sang quần jean, ở trên là chiếc áo thun màu trắng, thoạt nhìn rất trẻ trung và năng động, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng khiến người ta muốn bổ nhào đến cắn một miếng.
“Tiểu Nguyệt, tôi phải công nhận là ánh mắt Cố Cửu rất tốt. Cô thực sự rất xinh đẹp.” Hạ Tâm Lan đột nhiên có chút tự ti.
Cô ấy không thuộc kiểu quý cô thục nữ. Là một cô gái sinh ra và lớn lên ở thủ đô nên khung xương và vóc dáng tương đối thô kệch, nếu không để tóc dài và không ăn mặc có phần nữ tính, e là Hạ Tâm Lan đã bị coi là đàn ông.
“Xinh đẹp không mài ra cơm ăn.” Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ấy mặc một bộ đồ màu đen thoải mái, quần ống rộng và áo bó sát màu đen, nhìn cũng rất là nữ tính.
Đặc biệt là mặc dù Hạ Tâm Lan khung xương to, nhưng do có tập luyện nên đường cong cơ thể cũng rất bốc lửa.
“Wow! Tâm Lan, trông cô rất gợi cảm đấy.” Kỷ Hi Nguyệt dở trò lưu manh xoa nắn cặp mông cao vút của cô ấy, độ đàn hồi quả thực khiến cô không muốn rời tay.
“Aiya, cô lưu manh quá rồi đấy.” Hạ Tâm Lan rít lên một tiếng rồi bật cười bỏ chạy.
Kỷ Hi Nguyệt cười ha hả: “Chị Tâm Lan, chị xõa tóc ra đi.”