Hạ Tâm Lan trước giờ chỉ thích buộc tóc đuôi ngựa, thỉnh thoảng đổi sang búi tóc, chủ yếu là để tiện hoạt động. Nếu không phải mẹ cô ấy khuyên can thì Hạ Tâm Lan đã sớm cắt tóc ngắn rồi.
“Thả xuống? Tôi không quen đâu.” Hạ Tâm Lan thoáng sững người.
“Lúc nào không làm việc thì sẽ quen thôi.” Kỷ Hi Nguyệt bước tới giúp cô ấy tháo búi tóc xuống.
Ngay lập tức, một mái tóc dài đen bóng đổ xuống, che lấp đi vẻ cường thế bình thường của Hạ Tâm Lan, trong nháy mắt cô ấy đã trở nê nữ tính hơn rất nhiều.
“Uầy!” Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên.
“Nào, để tôi giúp chị hoạ một chút phấn son.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mặt mộc của Hạ Tâm Lan không tệ, chỉ là cô ấy không chịu chăm chút bản thân. Thực ra cô ấy có thể khiến bản thân trông bắt mắt hơn rất nhiều.
“Còn trang điểm nữa sao? Không cần có được không?” Hạ Tâm Lan có chút xấu hổ.
“Sơ sơ thôi. Lát nữa chị tự nhìn lại xem, nếu không đẹp có thể xóa đi mà.” Kỷ Hi Nguyệt kéo cô ấy ngồi xuống.
Hạ Tâm Lan có chút cự nự ngồi xuống. Đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt giúp cô ấy tỉa lại chân mày, sau đó dùng BB cream đánh một lớp nền, nâng màu da sáng lên một tông, rồi lại giúp cô ấy kẹp lông mi và chuốt một ít mascara. Hai bên má thì đánh highlight tạo khối, làm cho tổng thể khuôn mặt nhìn thon gọn và nhỏ nhắn hơn, cộng thêm một lớp son môi bóng mờ.
Kỷ Hi Nguyệt lại lấy máy uốn tóc, uốn tóc thẳng thành vài lọn to, sau đó vỗ tay nói: “Xong rồi!”
Hạ Tâm Lan vốn dĩ không dám nhìn, bây giờ mới bước tới trước gương ngắm nghía một cái, vừa thấy bản thân mình trong gương, cô ấy liền há hốc miệng mồm.
“Thế nào? Có phải nhan sắc thăng hạng lên rất nhiều không?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
Hạ Tâm Lan không dám nhìn vẻ thục nữ của mình trong gương, cô ấy không thể tin đó là chính mình.
Thực tế thì không thay đổi gì nhiều, nhưng kỹ thuật trang điểm có như không có này đã khiến cô ấy trở nên nữ tính và xinh đẹp hơn.
Quả nhiên không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ lười!
“Nào, chụp tấm
ảnh đi.” Kỷ Hi Nguyệt cầm điện thoại lên chụp hình.
“Aiya, đừng chụp mà.” Hạ Tâm Lan lập tức căng thẳng.
“Sợ gì chứ. Đẹp lắm đấy, quả thực rất có khí chất mỹ nhân. Tâm Lan, sau này chị cứ trang điểm theo cách này nhé, rất đơn giản. Với lại chị đâu có xấu, trang điểm sơ một chút là nhìn xinh đẹp lên ngay.” Kỷ Hi Nguyệt đã có kinh nghiệm.
Cứ nhìn một Vương Nguyệt xấu đến ma chê quỷ hờn là biết cô có tài trang điểm cỡ nào.
Thực ra chuyện này cũng nhờ có Triệu Vân Sâm, nếu không phải muốn thu hút sự chú ý của Triệu Vân Sâm thì cô cũng đâu cất công đi học trang điểm. Dù sao cũng cảm ơn tên vô lại đó, vì anh ta mà cô mới có được tay nghề như bây giờ.
“Vậy cô chụp đi rồi gửi cho tôi.” Hạ Tâm Lan trong bụng vui thầm, thì ra mình cũng có thể xinh đẹp, trước giờ thực sự đã uổng phí, “Nhưng ngày mai cô phải đưa tôi đi mua đồ trang điểm đấy nhé. Tôi khong biết chọn.”
“Ok luôn. Tôi cũng muốn mua quà lưu niệm mang về. Ngày mai đi dạo phố là tuyệt vời nhất.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Hai người phụ nữ trang điểm xinh đẹp rồi ra ngoài. Vừa mới lên xe di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên.
Triệu Húc Hàn đã tới Mỹ, hỏi cô đã ngủ chưa.
Kỷ Hi Nguyệt gửi bức hình của Hạ Tâm Lan qua.
“Anh Hàn, em với Tâm Lan ra ngoài chơi một chút. Cô ấy bị thất tình nên tâm trạng không được tốt.”
Triệu Húc Hàn vốn dĩ còn đang lờ đờ, nhìn thấy bức ảnh của Hạ Tâm Lan thì tay chợt run rẩy, xém chút nữa đánh rớt điện thoại.
“Sao thế?” Cố Cửu biết anh gửi tin nhắn cho Kỷ Hi Nguyệt, nhưng phản ứng này là Kỷ Hi Nguyệt lại làm gì sai sao?
“Khụ, anh xem đi.” Triệu Húc Hàn chuyền di động qua.