Một người đàn ông cao lớn khoảng tầm ba mươi lập tức chạy vào, anh ấy trông khá là đẹp trai với bộ đồng phục cảnh sát. Vừa nhìn thấy Hạ Tâm Lan là ánh mắt sáng lên, hơn nữa ánh mắt đó rõ ràng là rất kinh ngạc vì cái đẹp.
“Tâm Lan, em không sao chứ? Chuyện gì xảy ra vậy? Tên khốn kiếp nào dám ức hiếp em?” Người đàn ông cao to đẹp trai sốt ruột chạy đến.
Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt Hạ Tâm Lan rất lạnh lùng. Khóe môi cô khẽ run rẩy.
“Đội trưởng Ngô, trong khu vực quản lý của anh, có mấy tên côn đồ giữa ban ngày ban mặc đi cưỡng ép con gái nhà lành uống rượu. Người ta đã không muốn uống còn lôi kéo ép uống cho bằng được. Có phải thiếu trừng trị rồi không đây?” Hạ Tâm Lan khoanh tay nói.
Anh Bân trên lưng vừa mới nhẹ đi, nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy thì cũng run sợ. Nhưng anh ta là tay anh chị, nên chắc chắn có quen biết đội trưởng Ngô.
“Đội trưởng Ngô, cứu mạng. Là người phụ nữ này đã đánh tôi. Anh nhìn đi!” Anh Bân lập tức gào khóc.
Đội trưởng Ngô bước tới bồi thêm một cú: “Trần Bân, gan của anh cũng càng ngày càng lớn rồi. Lần trước cảnh cáo chưa đủ nên bây giờ ngay cả sư muội tôi anh cũng dám ức hiếp? Tôi thấy anh muốn chết, muốn chết rồi đấy!”
Trần Bân trố mắt, không dám tin nói: “Sư muội của anh?”
“Sư muội của tôi nhưng lại là người của Cục cấp trên. Hôm nay coi như anh đụng phải gậy cứng rồi. Tiểu Cầu, đưa sáu tên cặn bã này về thẩm tra!” đội trưởng Ngô lập tức phân phó cho cấp dưới.
“Ôi, cứu mạng. Đội trưởng Ngô, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!” Trần Bân vội vàng gáo thét thê thảm. Anh ta nào biết người phụ nữ này lại dữ dằn như vậy. Lúc này mới thực sự vỡ lẽ.
“Hiểu lầm? Sư muội của tôi là một người quân nhân máu lửa và nghiêm chỉnh, là hiện thân của chính nghĩa, tuyệt đối không có chuyện vu oan cho anh. Mang đi!” Đội trưởng Ngô nghiêm khắc nói.
Chốc lát sau hiện trường đã được xử lý sạch sẽ, đội trưởng Ngô và Hạ Tâm Lan vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tâm Lan, nguôi giận chưa? Sao hôm nay em lại đến đây uống rượu? Thất tình? Cố Cửu bị mù mắt sao?”
Kỷ Hi Nguyệt đi phía sau cươi đến run vai. Cô vừa nhìn là đã biết vị đội trưởng Ngô này có ý với Hạ Tâm Lan, ánh mắt đó không
thể lừa được ai.
“Anh mới mù mắt á. Sao lại nói như vậy? Chúng tôi là chia tay trong hòa bình.” Hạ Tâm Lan bực bội liếc anh ấy.
“Rồi rồi rồi, anh mù mắt. Nhưng thực tế là Cố Cửu không hợp với em.” Đội trưởng Ngô ngại ngùng gãi đầu.
Hạ Tâm Lan đột nhiên xoay người lại, thấy Kỷ Hi Nguyệt đang cười, lạpa tức kéo cô lên phía trước: “Cô ở đằng sau làm gì vậy?”
“Tâm Lan, chị với đội trưởng Ngô là sư huynh sư muội à?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nhìn cô ấy.
Hạ Tâm Lan không biết mình có uống nhiều quá hay không, nhưng vẫn có chút chột dạ: “Đúng vậy, đây là sư huynh trên tôi ba khóa. Đội trưởng Ngô, đây là bạn của tôi, tên là Kỷ Hi Nguyệt, cô ấy đến từ Cảng Thành.”
“Xin chào cô Kỷ. Tôi là Ngô Vĩ, là sư huynh của Tâm Lan.” Đội trưởng Ngô cười ấm áp.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt để ý, ánh mắt anh ấy khi nhìn cô không có kiểu kinh ngạc trước vẻ đẹp của mỹ nữ, mà là rất lịch sự. Còn ánh mắt khi nhìn Hạ Tâm Lan thì khác hoàn toàn.
“Chắc hai người quen nhau cũng lâu rồi nhỉ. Tình cảm nhất định rất tốt.” Kỷ Hi Nguyệt bắt lấy Hạ Tâm Lan đang định đi.
“Còn không lâu được sao? Tôi với Hạ Tâm Lan cũng được coi là thanh mai trúc mã. Ở trong quân đội với nhau được tám năm. Cô ấy chính là công chúa nhỏ của toàn đội chúng tôi.” Đội trưởng Ngô vừa nói vừa nhìn Hạ Tâm Lan bằng ánh mắt nuông chiều.
“Ngô Vĩ, cái gì mà công chúa nhỏ? Đừng làm cho Tiểu Nguyệt buồn nôn. Được rồi, chúng tôi không có chuyện gì nữa. Anh làm việc đi, chúng tôi về đây.” Hạ Tâm Lan nói.
“Người đã được mang đi rồi. Đợi quay về anh sẽ xử lý đám bè đảng đó. Tâm Lan, lâu rồi không gặp, hay là anh mời em đi ăn khuya nhé?” Ngô Vĩ dè dặt nói.
“Ăn khuya cái gì. Tôi không ăn.” Hạ Tâm Lan lập tức từ chối.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Tâm Lan, tôi đói bụng rồi. Với lại cũng muốn nếm thử đồ ăn khuya ở thủ đô xem thế nào.” Nói xong cón nháy mắt với Ngô Vĩ, vẻ mặt rất âm mưu.