Ngô Vĩ thoáng sững sờ, sau đó ánh mắt rực sáng, vui vẻ gật đầu với Kỷ Hi Nguyệt. Nghĩ bụng cô gái này cũng lanh trí phết.
“Cô đói à?” Hạ Tâm Lan hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Đói lắm rồi. Chúng ta tập luyện hơn hai tiếng, rồi lại uống nhiều rượu như vậy, sau đó còn đi vệ sinh liên tục, còn gì trong bụng đâu. Về nhà thế nào cũng đói không ngủ được.” Kỷ Hi Nguyệt chu miệng.
“Được rồi, vậy đi ăn khuya đi.” Hạ Tâm Lan nhìn Ngô Vĩ, “Ngô Vĩ, anh không cần đi cùng chúng tôi đâu. Tôi với Tiểu Nguyệt đi với nhau là được rồi.”
“Sao vậy được. Tiểu Nguyệt là bạn của em, mà bạn của em thì không khác gì bạn của anh. Đã đến thủ đô chơi, anh đương nhiên phải làm tốt vai trò chủ nhà. Có đúng không Tiểu Nguyệt?” Đầu óc Ngô Vĩ xoay chuyển nhanh chóng.
“Haha, đúng đúng. Tâm Lan, đi chung đi. Các cô cũng lâu rồi không gặp mà.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.
Hạ Tâm Lan nhìn Ngô Vĩ, Ngô Vĩ bày ra vẻ mặt cầu xin: “Cho sư huỳnh chút mặt mặt mũi đi mà.” Biểu cảm đó thực sự có chút hèn hạ.
Hạ Tâm Lan cuối cùng cũng bị anh ấy chọc cười: “Bao nhiêu năm rồi anh vẫn không thay đổi. Nói anh là đội trưởng tôi thật sự không tin. Đi thôi.”
“Sao cơ? Anh không giống đội trưởng chỗ nào? Tỷ lệ phá án trong khu vực của anh hơi bi cao đấy nhé.” Ngô Vĩ đuổi theo nói.
Hạ Tâm Lan không khách khí nói: “Tỷ lệ phá án cao không phải là bản lĩnh. Không có tỷ lệ phạm tội mới là lợi hại. Anh nhìn mấy tên côn đồ ban nãy đi, lý ra những người như bọn chúng phải ngồi tù từ lâu rồi.”
“Được được được. Anh sai rồi. Ngày mai anh sẽ bắt đầu rà soát. Mấy tên đàn anh đàn chị đó thực ra cũng là vấn đề nan giải.” Ngô Vĩ vội nói.
Kỷ Hi Nguyệt cười lấy lòng: “Tâm Lan, cô khó khăn lắm mới gặp lại đội trưởng Ngô, đừng nói chuyện công việc nữa.”
“Anh ta thì có thể tán gẫu cái gì. Con người anh ta không được nghiêm túc lắm đâu.” Hạ Tâm Lan liếc xéo Ngô Vĩ.
Ngô Vĩ đau lòng nói: “Tâm Lan, sao em lại nói như vậy. Anh không nghiêm túc chỗ nào? Không phải trước đây anh theo đuổi em, làm em ghét bỏ đấy chứ.”
“Anh
còn nói nữa à. Hại mọi người ai cũng hiểu lầm tôi.” Hạ Tâm Lan suýt chút nữa muốn đánh nhau.
Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Ây cha, còn có chuyện này nữa à? Tâm Lan, đội trưởng Ngô cũng rất tốt, sao cô không cho anh ấy cơ hội.”
“Tiểu Nguyệt, cô đừng nói lung tung. Tôi với anh ta không có khả năng.” Hạ Tâm Lan đỏ mặt.
“Tại sao?!” Ngô Vĩ sốt ruột, “Không phải em đã chia tay với Cố Cửu rồi sao?”
“Chia tay rồi thì nhất định phải quen anh à?” Hạ Tâm Lan trừng mắt.
Ngô Vĩ đầu hàng, lúng túng nói: “Không, không phải, anh không phải có ý đó. Ý của anh là anh cũng có thể có cơ hội mà?”
“Không có cơ hội! Anh nghĩ cũng đừng có nghĩ.” Hạ Tâm Lan lập tức chối từ.
“Vì sao chứ? Anh có chỗ nào không tốt?” Ngô Vĩ tổn thương.
Kỷ Hi Nguyệt vội kéo Hạ Tâm Lan sang một bên, thấp giọng nói: “Tâm Lan, cho dù chị không thích anh ấy thì cũng đừng tuyệt tình vậy chứ? Rất đáng thương đấy.”
Hạ Tâm Lan chu miệng: “Dù sao nhìn anh ta cũng không vừa mắt. Trước đây vì theo đuổi tôi mà đã khiến tôi trở thành trò cười cho thiên hạ.”
“Cái này chẳng phải là ‘không phải oan gia không đụng đầu’ sao? Tôi cảm thấy anh ấy khá tốt, đương nhiên tôi không hiểu rõ, nhưng bây giờ chị đã buông bỏ Cố Cửu, cho nên cứ thử tiếp nhận người đàn ông khác xem thế nào. Đâu nhất thiết phải thế này thế kia, chỉ là qua lại xem xét thôi mà.”
Hạ Tâm Lan sững người, sau đó ngượng ngùng nói: “Không cần đâu, vừa mới thất tình đã đi kiếm người đàn ông khác. Cố Cửu sẽ nhìn tôi như thế nào.”
“Chị nhìn chị đi, trong lòng vẫn còn vương vấn Cố Cửu thì làm sao mà buông bỏ. Còn nói ngang!” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường cô ấy.
Hạ Tâm Lan vội nói: “Không phải, tôi, tôi thật sự đã buông tay rồi. Được rồi, được rồi, thì tôi vẫn còn vương vấn anh ấy một chút thôi. Cô đừng tức giận.”
Hạ Tâm Lan cho rằng Kỷ hi Nguyệt ghen vì cô ấy vẫn còn thích Cố Cửu, vì suy cho cùng cô ấy đã nghiêm túc nhận thua.