Nửa giờ sau, Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông mang balo công tác lên lưng rồi xuống bãi đậu xe. Vừa leo lên xe anh Béo, bụng Kỷ Hi Nguyệt bỗng đau dữ dội.
“Không được, tôi phải đi vệ sinh.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng xoay người bỏ chạy, chịu đựng muôn phần vất vả mới đến được nhà vệ sinh của bộ phận tin tức.
Liễu Đông và anh Béo ngồi trên xe đợi cô.
“Tiểu Nguyệt chắc ăn phải thứ gì rồi.” Anh Béo lo lắng nói.
“Chắc vậy. Lát nữa ra ngoài mua cho cô ấy ít thuốc.” Liễu Đông nói.
Nhưng đợi tới đợi lui vẫn không thấy Kỷ Hi Nguyệt xuống.
“Để tôi đi lên xem thử.” Liễu Đông có chút lo lắng.
Đến phòng tin tức vẫn không thấy bóng dáng Vương Nguyệt, cậu hỏi thăm mấy người. Moi người đều nói không thấy, bởi vì nhà vệ sinh nằm bên ngoài văn phòng và ở cuối cùng của hành lang.
Liễu Đông vội vã chạy tới phòng vệ sinh. Có nhân viên nữ bước ra, sắc mặt cậu có chút ngại ngùng.
“Chị Nguyệt! Chị Nguyệt!” Liễu Đông chỉ còn cách gọi lớn.
“Tôi ở trong đâ!” Kỷ Hi Nguyệt lúc này rất đau khổ, bụng của cô gặp vấn đề nghiêm trọng, liên tục bị tiêu chảy. Mỗi lần muốn đứng lên đi được mấy bước lại đau quằn quại.
Cô không biết tại sao lại như vậy. Hình như từ sáng đến trưa cô đâu có ăn gì bậy bạ, tại sao lại đau bụng như vậy?
“Liễu Đông, cậu cầm ly cà phê của tôi lại đây đi. Đừng rửa.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể nghĩ ra vấn đề nằm ở ly cà phê.
Bình thường uống cà phê không có vấn đề gì, cô cũng đã quen thuộc, nhưng hôm nay lúc cô pha cà phê Châu Lê có bước vào, vì vậy cô đang nghi ngờ Châu Lê.
Nhưng phòng trà nước không có camera, có điều tra cũng không có tác dụng. Nhứng nếu trong ly cà phê có vấn đề, vậy có thể khẳng định là Châu Lê đã bỏ thuốc sổ vào trong.
Liễu Đông khôg hiểu, nhưng cậu vẫn làm theo. Nghĩ bụng lẽ nào Vương Nguyệt bị người khác bỏ thuốc sổ?
Nhưng lúc Liễu Đông đến lấy ly cà phê của Kỷ Hi Nguyệt thì phát hiện đã được rửa sạch sẽ.
Cậu lập tức chạy đến bên ngoài nhà vệ sinh hét lên: “Vương
Nguyệt, ly cà phê của chị đã được được rửa qua rồi, chị không nhớ sao?”
Cả người Kỷ Hi Nguyệt trở lạnh: “Tôi chưa từng rửa nó. Bình thường mỗi lần uống xong tôi đều đến pha trà rồi tiện thể rửa luôn. Nhưng hôm nay tôi phải ra ngoài, chưa pha trà uống nên không có khả năng đã rửa nó.”
“Chị Nguyệt, ý của chị là có người cho chị uống thuốc sổ sao?” Liễu Đông rất căng thẳng. Cậu thật sự không nghĩ tới văn phòng của mình lại đáng sợ như vậy.
“Cậu bảo Cố Du Du cho tôi ít thuốc cầm tiêu chảy đi. Tôi sẽ cầm cự để tới bệnh viện.”
Liễu Đông lập tức chạy đi kiếm Cố Du Du. Cố Du Du vừa nghe thì chấn kinh, vội vàng nói: “Chắc chắc là Châu Lê rồi. Tiểu Nguyệt, đúng không?”
“Sao chị lại đoán là cô ta?” Kỷ Hi Nguyêt cũng có chút tò mò.
Cố Du Du đáp ngay: “Do cô nói cà phê của cô vấn đề đó. Lúc nãy tôi vào pha cà phê thì thấy cô ta đổ một bình cà phê vừa đun.”
“Chị nhìn thấy?” Lòng Kỷ Hi Nguyệt lạnh đi.
“Đúng vậy. Tôi còn hỏi cô ta là sao còn nhiều vậy mà bỏ đi, cô ta nói pha ngọt quá, không uống được nên muốn nấu lại cái mới.” Cố Du Du nói xong thì lộ vẻ hoảng sợ, “Tiểu Nguyệt, cô ta thực sự dám làm ra cả chuyện này.”
“Tiền bối Cố, chưa có bằng chứng thì trước tiên chị đừng đồn bậy, đề phòng cô ta cắn ngược lại.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Cố Du Du bật cười: “Tôi không nói, tôi không nói đâu.”
Cô ta nghĩ bụng, nếu Châu Lê thực sự xấu xa như vậy, mình đương nhiên không thể đắc tội, lỡ như ngày nào đó cô ta bị bỏ thuốc sổ thì chết toi.
Mười lăm phút sau, Kỷ Hi Nguyệt sắc mặt tái nhợt, vịnh tường từ từ bước ra.
Liễu Đông vội vàng bước tới dìu cô: “Thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào chưa?”