Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Bị hãm hại (III)


trước sau

Lần này Kỷ Hi Nguyệt không đẩy cậu ra, vì người cô rất yếu, bụng vẫn còn rất đau.

“Đến bệnh viện đi, tôi muốn kiểm tra xem có phải đã bị bỏ thuốc không.” Kỷ Hi Nguyệt gần như dựa cả vào người Liễu Đông, bước chân rất bồng bềnh.

“Tôi cõng chị.” Liễu Đông lập tức  ngồi xổm xuống. Tay cậu vẫn chưa khỏi, bình thường là sẽ bế, nhưng bây giờ chỉ có thể cõng.

“Để tôi!” Anh Béo chạy đến. Đợi một hồi lâu không thấy bọn cô xuống, anh ấy đành phải leo lên lại.

Kỷ Hi Nguyệt  nằm trên lưng anh Béo. Anh Béo đi với tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện cách đó không xa.

Kết quả kiểm tra cũng có rất nhanh. Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên đã bị bỏ thuốc, hơn nữa liều lượng còn không nhỏ.

Vốn dĩ nếu pha vào nước trắng, Kỷ Hi Nguyệt có thể nghe ra mùi vị không đúng, nhưng ngặt một nỗi lại pha vào cà phê, hai chất này sau khi hòa tan với nhau sẽ tạo thành độc tố, khiến cho hiệu quả của thuốc sổ càng mạnh hơn. Nếu không đến thăm khám sớm, kết quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Người phụ nữ Châu Lê này thực sự quá nham hiểm!” Liễu Đông sau khi xem xong báo cáo sức khỏe, tức giận nói, “Tôi phải đi thưa kiện với sếp!”

“Đúng vậy, đây là  muốn giết người rồi còn gì. Sao Châu Lê có thể tàn nhẫn vậy chứ?” Anh Béo cũng nổi giận.

“Liễu Đông, trước tiên đừng nói gì cả, chúng ta không có bằng chứng!” Kỷ Hi Nguyệt vội ngăn cản Liễu Đông.

“Lẽ nào không có bằng chứng thì phải bỏ qua cho người phụ nữ nham hiểm này?” Liễu Đông tức đến đỏ mặt.

Anh Béo cũng nói: “Làm gì có chuyện được hời như vậy! Tiểu Nguyệt, chắc chắn sẽ tìm được bằng chứng thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt yếu ớt nói: “Các anh yên tâm, tôi không dễ bị ức hiếp vậy đâu. Nhưng bây giờ đừng đánh rắn động cỏ.”

Đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng cách phòng cấp cứu không xa. Là Lão Khôi, anh ta đang nhìn cô với vẻ mặt sốt ruột.

“Tôi muốn uống một chút sữa, Liễu Đông, cậu đi mua giúp tôi nhé. Anh Béo, làm phiền anh cầm balo trên xe vào giùm tôi, tôi cần gọi điện thoại.”

“Được.” Hai người rời khỏi đó.

Lão Khôi thấy hai người đàn ông ra ngoài thì lập tức chạy vào: “Tiểu thư, cô làm sao vậy? Suýt nữa bị cô dọa chết rồi.”

“Lão Khôi, sao anh lại ở đây?” Kỷ Hi
Nguyệt khó hiểu.

“Cậu chủ kêu tôi bảo vệ cô.” Lão Khôi đáp, “Mà cô có chuyện gì vậy? Bị bệnh à?”

Lão Khôi không dám nói, thật ra là bởi vì IT đã gọi cho Tiêu Ân, nói là anh ấy nhìn thấy trong màn hình giám sát của Cảng Long hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt được người khác cõng trên lưng chạy xuống bãi đậu xe.

Lão Khôi nghĩ, không ngờ cậu chủ lại kêu một hacker tầm cỡ quốc tế giám sát nhất cử nhất động của Kỷ Hi Nguyệt. Xem ra cậu chủ rất quan tâm đến vị Kỷ tiểu thư này.

“Tôi bị một kẻ tiện nhân bỏ thuốc, cũng trách tôi không cẩn thận. Bây giờ không sao rồi, anh không cần lo lắng. Đừng nói với cậu chủ của anh nhé, nếu không tôi sẽ bị mắng.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.

“Chuyện này?” Lão Khôi có chút khó xử. Tiêu Ân đã nhìn thấy video đó rồi, anh ta biết giải thích thế nào đây?

“Cứ nói là tôi đến tháng, có chút đau bụng nên đến bệnh viện lấy thuốc. Những chuyện khác tôi sẽ tự giải quyết.”

Lão Khôi đổ mồ hôi trán. Người phụ nữ này có xem anh ta là đàn ông không? Mấy lời thế  này sao có thể nói tự nhiên như vậy chứ?

Nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy thoái mái, vì cảm giác Kỷ Hi Nguyệt rất gần gũi chan hòa với bọn họ, hầu như không coi bọn họ là cấp dưới.

“Kẻ nào đã bỏ thuốc cô vậy?” Lão Khôi hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén: “Lão Khôi, chuyện này tôi sẽ tự giải quyết. Nếu chuyện gì cũng phải phiền đến cậu chủ anh, sau này tôi làm sao có thể đối mặt với nguy hiểm? Rồi làm sao đủ tư cách để đứng bên cạnh cậu chủ anh?”

Lão Khôi cảm thấy, Kỷ Hi Nguyệt của lúc này mặc dù đang trong bộ dạng xấu xí, nhưng ánh mắt sắc bén ẩn dưới cặp mắt kính thô kệch làm anh ta nhớ ngay đến cậu chủ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện