Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Dáng vẻ như chú chó nhỏ


trước sau

Buổi tối, Kỷ Hi Nguyệt tập luyện đến mười một giờ, tắm rửa xong xuôi, vừa xuống lầu thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn trở về với dáng vẻ phong trần mệt mỏi.

“Anh Hàn, anh về rồi à? Không phải nói một tuần sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhẩm tính thời gian, còn khoảng hai ngày nữa mới đúng một tuần, nhưng cô vẫn rất kinh ngạc và vui mừng.

Triệu Húc Hàn không lên tiếng, chỉ yên lặng ngắm nhìn vẻ mặt hây hây đỏ của Kỷ Hi Nguyệt lúc này.

Anh chợt nhận ra mình khao khát gặp lại người phụ nữ nhỏ bé này biết bao.

Cho nên anh mới rút ngắn thời gian về nước trước hai ngày. Vừa về đến nơi là đưa Cố Cửu vào bệnh viện, còn bản thân thì vội vàng chạy về nhà, vì anh sợ Kỷ Hi Nguyệt đã đi ngủ.

Cũng may là vẫn còn kịp. Được nhìn thấy cô, trái tim anh cũng bình yên trở lại.

“Sao thế? Mặt em dính gì à?” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh không nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm, lập tức đưa tay sờ thử mặt mình.

“Không sao. Anh đi tắm đây.” Triệu Húc Hàn nói xong thì bỏ lên lầu.

Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, nhìn bóng lưng vội vã của anh, cô nghĩ thầm, người đàn này không thích nói chuyện vậy sao?

Sau này ai mà làm vợ anh chắc nhịn tới phát bệnh luôn quá?

Đặc biệt là những người mắc nói như cô, không nói chuyện chắc chắn sẽ chết mất.

Vào phòng bếp mở tủ lạnh xem, quả nhiên thím Lý có để lại đồ ăn khuya cho cô. Kỷ Hi Nguyệt hớn hở cầm ra, bỏ vào lò viba quay một chút rồi lấy ra.

Lúc này Triệu Húc Hàn đã đổi sang quần áo ở nhà, đầu tóc ướt sũng, đang ngồi đối diện.

“Bữa khuya?” Triệu Húc Hàn nhìn cái bát trên tay cô.

“Oh, haha, đang định đem lên cho anh Hàn ăn đây.” Kỷ Hi Nguyệt trong lòng nghẹn ngào, đây vốn dĩ là bữa khuya của cô.

Nhưng cô vẫn thảo dạ đẩy tới trước mặt Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn chưa ăn cơm, vì vậy tự nhiên cầm đũa lên bắt đầu ăn, còn Kỷ Hi Nguyệt thì dáng vẻ như con chó nhỏ đáng thương ngồi bên cạnh nhìn anh ăn.

“Em đói à?” Triệu Húc Hàn liếc nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không đói, đâu có đói. Anh Hàn, anh ăn đi.” Vừa nói vừa nở nụ cười nịnh nọt.

Triệu Húc Hàn gắp một con tôm to đưa tới trước mặt cô.

Mắt Kỷ Hi Nguyệt nhất thời sáng
lên, lật đật đưa tay cầm lấy rồi bóc vỏ. Triệu Húc Hàn suýt nữa bật cười.

Người phụ nữ này sao đáng yêu vậy chứ?

Anh thật sự rất muốn vươn tay sờ vào đầu cô.

Kỷ Hi Nguyệt nói không đói, kết quả lại vứt hết mặt mũi ăn ba con tôm, cộng với nửa bát mì mà Triệu Húc Hàn đã cố tình để lại.

Anh cảm thấy cô giống như bị anh ngược đãi bỏ đói. Ngày mai phải nhắc nhở thím Lý mới được.

Thím Lý đang nằm trên giường đột nhiên rùng mình, có ai đang chửi thầm bà sao?

Ăn xong hai người lại lên sân thượng đi bộ, dù sao cũng phải tiêu cơm một chút  mới ngủ được.

“Anh Hàn, các anh ở Mỹ rốt cuộc đã gặp phải nguy hiểm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt đứng bên cạnh, hỏi anh.

Gương mặt Triệu Húc Hàn lập tức lạnh xuống: “Không có gì. Có một số người mạo hiểm làm liều thôi. Anh sẽ xử lý.”

“Vậy Cố Cửu về chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.

“Về rồi, đang ở bệnh viện.” Triệu Húc Hàn sẽ không nói tại anh muốn về gấp, nên đã bắt Cố Cửu đang sống dở chết dở về theo.

“Nghiêm trọng vậy sao? Vậy để ngày mai em đến thăm anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

“Không cần, không chết được đâu.” Triệu Húc Hàn lạnh giọng nói.

Anh đang ở bên cạnh mà cô lại nghĩ đến Cố Cửu, lẽ nào giả làm bạn gái xong giờ có tình cảm luôn rồi sao?

“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt ù ù cạc cạc. Người đàn ông này đang yên đang lành tự nhiên lạnh lùng, rõ ràng là anh lại tức giận.

“Không định kể anh nghe chuyện mấy hôm nay à?” Triệu Húc Hàn nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt đành phải kể hết cho anh nghe những chuyện xảy ra mấy ngày nay, riêng chuyện bị Châu Lê bỏ thuốc sổ thì tự động bỏ qua qua.

Song trong lòng lại rất bồn chồn lo lắng, hy vọng lão Khôi lừa được anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện