Triệu Húc Hàn đứng trước giàn hoa lan, yên lặng nghe Kỷ Hi Nguyệt kể chuyện, sau đó từ từ quay người lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt sâu thẳm.
Kỷ Hi Nguyệt rụt cổ, đừng nói anh biết thật rồi chứ?
“Kể xong rồi?” Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm vào mặt cô, dưới ánh trăng, da mặt của cô trong suốt như ngọc, mịn màng trơn láng hệt trân châu, thôi thúc Triệu Húc Hàn sờ vào.
Nhưng rốt cuộc anh vẫn ép buộc mình nhịn xuống.
“Oh, có nhiêu đó chuyện à. Còn mấy chuyện lặt vặt em không nhớ hết.” kỶ Hi Nguyệt chừa đường lui cho bản thân.
“Vậy sao?” Triệu Húc Hàn nói xong thì xoay người lại ngắm trăng, sau đó nói: “Xuống dưới đi. Giúp anh xoa bóp.” Dứt câu anh cất bước bỏ đi.
“…..!” Kỷ Hi Nguyệt đứng như trời trồng trên sân thượng.
Cô nghe được cái gì thế?
Đại ma vương nói sao? Giúp anh xoa bóp? Đêm hôm khuya lắc mà còn muốn xoa bóp?
Aaaaaaa!
Kỷ Hi Nguyệt xém chút nổi điên, cái oái ăm gì thế?
Trừng phạt cô sao? Phải chăng cô không nói đúng sự thật nên anh trừng phạt?
Bình thường đều là anh giúp cô xoa bóp, thoa thuốc mỡ, sao lần này lại đổi ngược?
Rốt cuộc đã sai sót ở đâu?
Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn, sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa.
Trời đột nhiên tối sầm lại, Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn, thì ra là ánh trăng đang bị mây đen che khuất.
Mẹ kiếp, đây là điềm gỡ gì vậy?
Trời sắp diệt vong sao?
“Còn chưa xuống?” Bên dưới vang lên một giọng nói cứng ngắc mà sắc bén.
“Oh oh oh, đến ngay đây!” Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, lập tức nhảy dựng lên rồi co giò chạy xuống, xém chút nữa còn bước hụt.
Cửa phòng của đại ma vương đang mở, bên trong chỉ thắp một ngọn đèn đầu giường.
Kỷ Hi Nguyệt chậm rãi tiến vào, thấy đại ma vương đang cởi trần nằm sấp trên giường, quả nhiên là dáng vẻ đang chuẩn bị được massage.
“Anh Hàn, anh mệt lắm à?” Kỷ Hi Nguyệt cười khan hỏi.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn chỉ nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Anh mệt mỏi như vậy chắc chỉ muốn massage một tí rồi ngủ, làm gì còn sức để làm chuyện xấu, cô đúng là nghĩ nhiều quá rồi.
Huống hồ sự tự chủ của người đàn ông này rất mạnh mẽ. Mà cũng không đúng, phải nói là anh không có cảm giác với cô. Đâu phải cô chưa từng cởi sạch nằm ngủ bên cạnh anh, nhưng có xảy ra chuyện gì đâu, thế nên cô không cần phải sợ hãi.
Nghĩ tới đây, Kỷ Hi Nguyệt trở nên gan dạ
hơn, cô vội vàng ngồi xuống một bên giường.
Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn tấm lưng của Triệu Húc Hàn, dưới ánh đèn lờ mờ có thể nhìn ra làn da của anh không được đều màu. Đợi tới khi nhìn thấy rõ hơn, cô bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở.
Bởi vì có rất nhiều đường vân nhạt màu chồng chéo lên nhau, hình như tất cả đều là vết sẹo, không biết là vết thương do dao hay do đòn roi, nhưng chính xác nó là vết sẹo, mặc dù mờ nhạt nhưng có thể nhìn ra.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu. Rốt cuộc người đàn ông này đã trải qua những gì? Làm chủ nhân của Triệu gia thì phải tàn nhẫn như vậy sao?
“Hửm?” Triệu Húc Hàn phát hiện Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa bắt đầu thì không khỏi ưm hửm một tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng thu vén lại tâm tình, đặt hai tay lên vai anh, bắt đầu giúp anh massage.
Vóc dáng của anh tiêu chuẩn như manocanh, hơn nữa còn rắn chắc khỏe mạnh, làn da bánh mật toát lên hơi thở đàn ông, thực sự quyến rũ chết người.
Đáng tiếc, bây giờ Kỷ Hi Nguyệt không có lòng dạ để quan tâm mấy thứ này, trong đầu cô chỉ lăn tăn chuyện người đàn ông này rốt cuộc đã có một cuộc sống như thế nào, đã trải qua những chuyện bất thường gì.
Cô thực sự rất không hiểu nhiều về anh.
Hai tay từ từ ấn xuống, mấy vết sẹo đó đã không còn lồi lên, rõ ràng là đã bị từ rất lâu, thậm chí có khả năng là bị từ lúc nhỏ. Kỷ Hi Nguyệt sờ lên nó, trong lòng lại càng khó chịu.
Đang còn suy nghĩ lung tung, cô bỗng giật mình vì nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của Triệu Húc Hàn.
Đưa mắt nhìn một bên sườn mặt của anh mới phát hiện anh đã ngủ thật rồi.
Người đàn ông này mệt đến vậy sao?
Vậy sao lúc nãy còn ráng nghe cô kể những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua?