Sau khi Kỷ Hi Nguyệt bị chính mình làm cho hoảng sợ, khuôn mặt bắt đầu nóng lên. Trời ạ! Cô đang làm cái gì thế này?
Cô vội vàng ngồi bật dậy, vớ lấy chiếc váy ngủ hai dây màu tím bỏ chạy, ra ngoài còn đóng cửa thật mạnh, báo cho Triệu Húc Hàn biết mình đã rời khỏi.
Triệu Húc Hàn trong phòng vệ sinh không dễ dàng gì mới phát tiết ra được, vừa rồi lại bị cảnh tượng tuyết trắng cộng nụ hồng kia đập vào mắt, làm cho máu mũi lại tiếp tục chảy nên anh mới nhanh chóng chạy trốn như vậy.
Bỗng nhiên anh tung một quyền vào chiếc gương trước mặt, một tiếng rầm vang lên, chiếc gương vỡ vụn.
Lúc này Triệu Húc Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, bởi vì người đàn ông trong gương vừa rồi rất đáng sợ, giống hệt như con dã thú sắp không kiềm chế được mà phát điên.
Ky Hi Nguyệt chạy về phòng, lúng ta lúng túng mặc quần áo vào. Cô cảm thấy giữa cô và Triệu Húc Hàn càng ngày càng kỳ lạ, không giống với tình yêu nam nữ bình thường, cũng không hề giống với tình bạn bình thường.
Haizz! Người đàn ông này đúng là quá khó hiểu.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu nổi, Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách leo lên giường đi ngủ. Chốc lát sau cô lại tiến vào mộng đẹp. Sáu giờ thức giấc tinh thần vẫn rất sảng khoái, mặc dù trên người còn nhiều chỗ nhức mỏi, nhưng nhìn chung không có gì nghiêm trọng.
Lúc cô lên sân thượng thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang đánh thái cực quyền, nhưng anh không hề ngó ngàng đến cô. Khuôn mặt lạnh lùng đến nỗi khiến cả thời tiết tháng năm cũng muốn trở thành mùa đông.
Cô đắc tội với anh chỗ nào rồi? Tối qua?
“Chào anh Hàn!” Kỷ Hi Nguyệt vẫn cười như cũ.
Song Triệu Húc Hàn lại không liếc nhìn đến cô dù chỉ một cái, tiếp tục đón bình minh và đánh quyền.
Kỷ Hi Nguyệt bị lơ nên bẽ mặt, tâm tình người đàn ông này sao giống phụ nữ thế nhỉ? Không nắm bắt được đã đành, đến cả cử chỉ cũng khó hiểu.
Cô phải luyện tập nghiêm túc để tăng cường thể chất, đợi ngày nào đó đánh ngã được anh để đưa ra yêu cầu, xem anh còn vứt cái bản mặt thối đó cho cô nữa không?
Kỷ Hi Nguyệt tập luyện hai tiếng xong, xuống lầu ăn sáng thì không thấy Triệu Húc Hàn đâu nữa.
“Thím Lý, hôm nay anh Hàn bị gì vậy? Mặt sao cứ thối đần ra thế?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thím Lý.
Thím Lý vừa mới lên dọn phòng hai người, nhìn thấy chiếc gương trong phòng
tắm của cậu chủ bị vỡ, trên bàn vẫn còn cao xoa bóp thì trong lòng đã đoán được vài phần.
“Tiểu thư, tối qua cậu chủ giúp cô thoa cao xoa bóp à?” Thím Lý hỏi.
“Đúng vậy, tối qua anh ấy đánh cháu đau muốn chết.” Kỷ Hi Nguyệt chu cái miệng nhỏ lên, “Không hề nể tình luôn ấy.”
Thím Lý đã sáng tỏ, sau đó cười nói: “Không phải cậu chủ muốn cô trở nên mạnh mẽ hơn sao? Cô có biết vụ tai nạn hôm qua nguy hiểm thế nào không?”
“Nói cũng phải. Cháu cũng biết anh ấy muốn cháu tốt lên, nhưng đâu cần ngày nào cũng trưng cái mặt thối đó cho cháu xem đâu. Hình như là thói quen rồi.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống húp cháo.
“Cậu chủ trước giờ vẫn như vậy mà, chỉ có điều là cậu chủ đối với tiểu thư rất khác biệt. Có lẽ cậu ấy còn một số chỗ chưa thông suốt, đợi cậu ấy thông suốt rồi sẽ tốt lên thôi.”
Thím Lý nghĩ, cậu chủ nhất định là giúp Kỷ Hi Nguyệt massage rồi tự chuốc khổ vào người, cuối cùng phát tiết không được, lửa giận dồn lên mặt mới thối ra như vậy.
Xem ra lực tự chủ của cậu chủ càng ngày càng yếu.
Điều này chẳng phải đang chứng tỏ mức độ quan tâm tới Kỷ Hi Nguyệt càng ngày càng lớn sao?
“Không thông suốt? Anh ấy mà có chỗ nào không thông suốt?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Triệu Húc Hàn có gì mà làm không được, làm gì có chuyện không thông suốt.
“Khụ khụ, sau này cô sẽ biết thôi.” Thím Lý đương nhiên không dám nhiều lời, lỡ cậu chủ biết được thì số phận sẽ giống như lão Khôi phải quay về lò đào tạo lại mấy ngày. Bà tất nhiên không muốn điều đó rồi.
Kỷ Hi Nguyệt cau mày suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu được.
Dù sao đối với cô mà nói, dáng vẻ Triệu Húc Hàn đối với cô đêm đó, nếu anh thực sự muốn cô, cô hoàn toàn không phản kháng được, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ tới phương diện kia.