Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Hôm nay rất xinh đẹp


trước sau

Liễu Đông đang đứng bên đường quan sát xe cộ qua lại, đột nhiên cậu sững sờ khi thấy một chiếc Mercedes-Benz màu trắng dừng bên cạnh.

Kỷ Hi Nguyệt hạ cửa sổ xe xuống, hét lên với cậu: “Liễu Đông, lên xe!”

Liễu Đông há hốc, hết nhìn chiếc xe rồi lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Nhất thời cậu cảm thấy, không phải hôm nay mình bị hoa mắt đấy chứ?

“Chị Nguyệt, xe này của chị sao?” Liễu Đông leo lên xe, kinh ngạc nói.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức đáp: “Cái gì mà xe của tôi. Làm gì có khả năng đó. Đây là xe của chị họ tôi, tôi chỉ mượn một ngày thôi. Thắt dây an toàn vào!”

Liễu Đông ‘oh oh’ vài tiếng, nghiêng mặt nhìn cách trang điểm khác thường của Kỷ Hi Nguyệt hôm nay: “Chị Nguyệt, hôm nay chị đẹp lên nhiều đấy. Đã nói là cặp mắt kính gọng gỗ to đùng đó che bớt mặt chị mà.”

“Haha, tôi vốn dĩ nhìn cũng được mà, chỉ là lười đổi mắt kính thôi. Lái xe chói mắt nên tôi mới đeo kính râm đấy.” Kỷ Hi Nguyệt giải thích, “Nhìn phía trước kìa, nhìn tôi làm gì!”

Liễu Đông bỗng nhiên có chút xấu hổ, hơn nữa còn rất kinh ngạc quan sát nội thất trong xe. Vẻ mặt đầy sự hâm mộ.

“Chị họ của chị làm gì mà lắm tiền thế? Là chị họ làm cho tập đoàn Đế Vương Triệu Thị ngày hôm qua sao?” Trí nhớ của Liễu Đông rất tốt.

“Đúng vậy, chị  ấy là trưởng phòng, lương bổng cao lắm. Mua được cả nhà và xe rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“OMG! Giỏi vậy sao? Tự nhiên muốn đổi nghề quá à!” Liễu Đông vô cùng hâm mộ.

“Xía, cậu có giỏi như chị họ tôi không? Chị ấy tốt nghiệp Đại Học Yale đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ Triệu Húc Hàn là sinh viên hàng đầu của Yale. Trước đây cô thật sự nhìn không ra.

“Mẹ kiếp, dữ dằn vậy sao? Thảo nào biết kiếm tiền như vậy.”

“Sau này cậu cũng kiếm được tiền thôi. Bây giờ chỉ là thực tập sinh, đợi trở thành phóng viên chính thức, tiền lương sẽ khá lên, tiền thưởng và phúc lợi các thứ cũng nhiều hơn.” Kỷ Hi Nguyệt  nghĩ bụng, tên này mà làm phóng viên thì hơi bị lãng phí.

“Nói cũng đúng. Tôi phải cố gắng phấn đấu mới được. Chị Nguyệt, chị phải đưa tôi theo đấy.” Liễu Đông  nịnh nọt.

Kỷ Hi Nguyệt cười, lắc đầu nói: “Bây giờ cậu đã có khả năng làm việc độc lập rồi.”

“Vẫn còn sớm mà. Khoảng thời gian này được làm chung với chị, tiền lương của tôi cũng rất cao. Nhưng bây giờ tôi lại khá lo lắng.” Liễu Đông nói.

“Hửm?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc
nhiên.

“Nguy hiểm đấy. Chị nghĩ đi, từ hung thủ của vụ án tử thi, đến chuyện Chu Dương Thiên thuê sát thủ giết người, nếu không phải chúng ta phúc lớn mạng lớn thì thật sự đã gặp nguy hiểm rồi.” Liễu Đông nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Làm phóng viên là để đưa tin vạch trần tội ác, nên chắc chắn không tránh khỏi nguy hiểm, song vẫn có nhiều người làm. Nhưng tôi tin vào số phận, nếu ông trời đã để tôi đi con đường này, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc chỉ vì sợ nguy hiểm. Với lại, công việc nào mà không có nguy hiểm, ngay cả khi đi trên đường cậu cũng không biết liệu tai họa có ập đến bất ngờ hay không. Đây đều là số mệnh cả, hiểu không?”

“Chị  Nguyệt, chị thật sự nhìn nhận rất thoáng, nhưng thân thủ chị tốt, bản lĩnh chị cũng lớn hơn tôi.” Liễu Đông thừa nhận gan mình rất nhỏ bé.

“Cậu cũng có thể tập luyện thân thể mà. Kế bên đài truyền hình của chúng ta có phòng gym đấy, trong đó có cả lớp dạy quyền anh và Sanda, cậu học cơ bản cũng được.” Kỷ Hi Nguyệt cũng hy vọng cậu có khả năng bảo vệ bản thân.

“Thế à? Vậy quay về tôi đi xem thử. Dù sao tan ca xong vẫn còn sớm. Tập xong rồi về nhà cũng không muộn.” Liẽue Đông hưng phấn nói.

Kỷ Hi Nguyệt vừa lái xe, vừa tán gẫu với Liễu Đông, giữa chừng xuống trạm dừng chân để đổi tài. Hai tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy cánh cổng của studios Phong Cảnh.

Studios Phong Cảnh là đơn vị hợp tác của đài truyền hình Cảng Long và đài truyền hình Hương Thành, vì vậy bình thường ở đây rất náo nhiệt, trong này cũng có rất nhiều đoàn phim.

Bên trong đủ các loại kiến trúc của nhiều triều đại khác nhau, người sống trong đó cũng phải mặc trang phục cổ trang, để tránh trường hợp lúc quay phim bị nhầm lẫn với nhân vật hiện đại. Chuyện này đúng là rất buồn cười.

Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông đến cổng ra vào thì nhìn thấy Trần Manh Manh đã đứng sẵn đó đợi bọn cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện