“Manh Manh, nhìn cô xinh quá!” Liễu Đông kinh ngạc thốt lên khi nhìn thấy Trần Manh Manh trong trang phục cổ đại.
Hôm nay Trần Manh Manh quay bối cảnh ở ngự hoa viên, vì vậy trang phục nha hoàn của cô ấy cũng long trọng hơn một chút, trang điểm cũng rất tinh tế, nhìn qua thực sự như một tiểu mỹ nhân.
“Vậy sao? Haha, tôi cũng cảm thấy không tệ. Tiểu Nguyệt, Liễu Đông, cảm ơn hai cậu đã đến thăm mình. Đi thôi đi thôi, vào xem đoàn phim nào.” Trần Manh Manh vô cùng vui vẻ.
“Manh Manh, tiến độ quay phim thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.
“Vẫn ổn, nhưng hôm nay trong đoàn phim có chút tế nhị.” Trần Manh Manh bày ra vẻ kỳ quái.
Cả Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông đều sững sờ.
“Tế nhị thế nào? Đừng nói Lý Mai lại như con thêu thân nữa chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Đúng vậy, tính khí của cô ta thực sự rất thối. Hôm nay hai đoàn phim quay cùng một cảnh, mà cảnh quay bên bể bơi đó hai đoàn phim đều muốn làm xong trong hôm nay. Nữ chính bên đoàn phim kia không biết đã đắc tội gì với Lý Mai, vì vậy haha, cậu biết rồi đó.”
“Không phải chứ? Lý Mai không cho bọn họ quay sao?” Liễu Đông hỏi. Thực ra hôm nay cậu tới đây là còn một mong muốn khác, đó chính là được nhìn thấy ảnh hậu Lý Mai đóng phim.
“Các cậu tới xem là sẽ biết, mới sáng ra là đã cãi nhau chí chóe rồi, đạo diễn cũng đau hết cả đầu.” Trần Manh Manh thở dài, lắc lắc đầu.
“Đối phương là đoàn phim nào thế?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Là đài truyền hình Hương Thành, tên là ‘Vượt qua khóa tình’. Nữ chính là Lâm San, người vừa debut ở Hương Thành, cô ấy có ngoại hình rất xinh đẹp.” Trần Manh Manh nói.
“Lâm San?” Mắt Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên sáng lên, “Đó chính là ảnh hậu trong tương lai đấy.”
“Sao cơ?” Trần Manh Manh và Liễu Đông thảng thốt nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười xòa: “Mình biết Lâm San mà, trước đây không phải cô ấy từng đóng vai nữ cảnh sát sao? Lúc đó cô ấy nhận được rất nhiều nhận xét tích cực từ khán giả, hơn nữa còn sở hữu kỹ năng diễn xuất tốt và ngoại hình xinh đẹp, sớm muộn gì chẳng trở thành ảnh hậu.”
“Hứ, khó mà nói lắm. Bây giờ trong showbiz mà không có địa vị, không có hậu thuẫn thì ngay cả một suất phim hay cũng
không nhận được chứ đừng nói đến chuyện đoạt giải, trừ khi, hehe.” Liễu Đông chợt nhớ đến quy tắc ngầm trong giới showbiz.
Trần Manh Manh vội vàng đáp lại: “Ảnh hậu hay không tôi không biết, nhưng hình như đang có mâu thuẫn với Lý Mai. Tôi nhìn mà đau hết cả đầu.”
“Đi đi, đi xem đóng phim.” Kỷ Hi Nguyệt bước nhanh.
Toàn cảnh studios rất rộng lớn. Bọn họ vừa đi vừa quan sát các kiến trúc và đặc điểm nhân văn của từng triều đại, có cảm giác như đang được sống trong đó.
“Wow, tranh đường* kìa.” Kỷ Hi Nguyệt thấy bên kia có bán tranh đường, lập tức nhớ đến kỷ niệm thời thơ ấu của cô với mẹ.
(Tranh đường: là một loại hình nghệ thuật dân gian của Trung Quốc. Nghệ nhân sử dụng dung dịch đường nóng chảy để tạo ra một bức tranh hai chiều. Vì nguyên liệu chủ yếu là đường nên tranh đường trở thành món kẹo mà trẻ em Trung Quốc yêu thích – nguồn: Wikipedia.)“Chị muốn ăn à?” Liễu Đông nói.
“Ừm, lâu lắm rồi chưa ăn lại.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu.
“Vậy để tôi đi mua cho. Manh Manh, cô có muốn ăn không?” Liễu Đông hỏi.
“Tôi không, hôm qua tôi đã ăn rồi.” Trần Manh Manh cười với Liễu Đông.
Đợi Liễu Đông chạy đi, Trần Manh Manh liền túm lấy Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, cậu với Liễu Đông đang yêu nhau đúng không?”
“Manh Manh, mắt cậu có vấn đề à?” Kỷ Hi Nguyẹt bực bội, gõ vào đầu cô ấy.
“Aiya, thì mình hỏi thử thôi mà? Các cậu cô nam quả nữa, cuối tuần ra ngoài, không phải hẹn hò chứ còn gì?” Trần Manh Manh nói, “Hơn nữa cậu có thấy Liễu Đông rất tốt với cậu không?”
“Bà cô của tôi! Cậu tha cho mình đi. Lần trước đã hứa sẽ tới thăm cậu, mình mà không gọi cậu ấy đi cùng thì coi sao được? Vả lại Manh Manh này, thực ra mình cảm thấy cậu với Liễu Đông rất hợp, cho nên định đến đây để làm bà mối cho các cậu đấy!”
Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nham nhở.
“Hả!” Trần Manh Manh đơ người, “ Tiểu Nguyệt, cậu nghĩ cái gì vậy? Mình đâu có cần.” Nói rồi còn liếc mắt nhìn Liễu Đông đang đứng bên kia.