Kỷ Hi Nguyệt nhún vai bật cười: “Cô ta suy sụp đâu liên quan đến tôi. Chuyện lần trước không tìm cô tính sổ, tôi mới là người suy sụp hơn mới phải chứ?”
Lộc Hùng đương nhiên cũng biết chuyện lần đó. Anh ta còn dạy cho Vương Nguyệt và Liễu Đông biết thương trường như chiến trường, đừng dễ dàng tin tưởng đối thủ.
“Người ta gọi hỏi thử tôi ấy mà. Xem cô ta chậm ở đâu để cải thiện. Sếp của bọn họ đã gọi điện tới, cùng là người quản lý nên tôi cũng ngại, cho nên mới tìm cô hỏi thử một chút. Nhưng lần này cô làm rất tốt, haha. Hồi nãy tôi còn lo là không nhanh bằng bọn họ đấy.”
Lộc Hùng rất vui, càng ngày càng hài lòng về Vương Nguyệt, nghĩ bụng cấp trên coi trọng Vương Nguyệt như vậy âu cũng có lý do cả rồi.
Kỷ Hi Nguyệt về lại chỗ ngồi. Long Bân xích lại thần bí hỏi: “Sếp khen cô à?”
“Khen cả hai nhóm của tôi và Liễu Đông.” Kỷ Hi Nguyệt cười.
Liễu Đông nghe thấy cũng vui vẻ bật cười, may mà Vương Nguyệt đã gọi cậu kịp thời, để cậu có cơ hội tham gia vào bản tin lớn như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp đồ đạc xong thì điện thoại báo tin nhắn tới. Cô đánh mắt xem, là Ngô Phương Châu.
Còn đang định tìm anh ấy nữa chứ, cô vội vàng đứng lên, cầm ba lô chuẩn bị đi: “Tôi ra ngoài một chuyến đây.”
Liễu Đông còn phải làm các tin tức liên quan, cho nên không để ý. Nhưng Long Bân vừa nghe là lập tức theo đuôi Kỷ Hi Nguyệt liền.
“Tôi đi giải quyết chút chuyện, anh không cần phải theo tôi đâu.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, tên này chẳng lẽ lúc nào cũng muốn theo sát cô hay gì?
“Vương Nguyệt, đã nói trong giờ làm việc tôi phải đi theo cô mà, bất kể là cô làm việc gì. Có rất nhiều cặp mắt đang dõi theo, lỡ như bị báo cáo lên trên, tôi nhất định sẽ bị bố tôi lột da.” Long Bân vội nói.
Kỷ Hi Nguyệt chỉ biết trợn mắt nhìn anh ta: “Anh xem hồ sơ vụ tai nạn trên cầu Ginag Sơn chưa?”
“Xem rồi, vụ tai nạn này có lẽ là do người cố ý làm ra.” Long Bân nói.
“Ừm, bên cảnh sát có tình hình muốn thông báo, nên tôi sẽ qua đó một chuyến.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Long Bân trố mắt: “Vậy thì cô càng phải dẫn tôi theo, vì đây là công việc!”
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy, cuối cùng bất lực gật đầu: “Vốn dĩ là tôi
với Liễu Đông theo vụ này. Tôi không biết phải giải thích sao với cậu ấy đây.”
“Bây giờ cậu ấy đang bận bù đầu chuyện đường vành đai trong, cô đừng bận tâm.” Long Bân nhún nhún vai, dáng vẻ có chút vô lại.
Tới khu xe đạp công cộng, Long Bân nhăn mặt nói: “Cô không có xe à?”
“Không có! Không đạp thì anh quay về văn phòng đợi tôi đi.” Kỷ Hi Nguyệt đạp xe bỏ đi.
Long Bân vội vàng tìm một chiếc xe đạp theo. Xem ra anh ta phải xuất chiêu thôi, nếu không suốt ngày cứ dầm mình ngoài đường như vậy, gương mặt điển trai sẽ trở thành Bao Công mất.
Thoáng chốc đã đến đồn cảnh sát. Lúc gặp Ngô Phương Châu, Ngô Phương Châu thấy Long Bân thì thoáng giật mình: “Vương Nguyệt, lại đổi cộng sự à?”
“Đúng vậy, là người cấp trên điều xuống. Tôi cũng rất sầu não. Liễu Đông là người rất có năng lực, nhưng bây giờ cậu ấy phải làm việc độc lập, cũng coi như là được thăng chức.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói với anh ấy.
Ngô Phương Châu nhìn dáng vẻ giả vờ xấu xí của cô, liền nhớ đến bức ảnh xinh đẹp trên trang web của trường cô. Anh ấy thực sự không hiểu, rõ ràng đang là một cô gái xinh đẹp, tại sao lại biến mình trở nên xấu xí như vậy.
Lời giải thích duy nhất đó là cô không muốn mọi người biết mình là con cưng của chủ tịch Kỷ Thượng Hải của tập đoàn Kỷ Hải.
“Hôm nay gọi cô tới là vì tôi đã tìm ra lý do tại sao Tần Hạo lại vay nặng lãi.” Ngô Phương Châu làm quen với Long Bân xong, ba người cùng ngồi xuống bàn làm việc của anh ấy bắt đầu nói chuyện chính.
Hai mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên: “Lý do là gì?”
“Năm kia và năm rồi Tần Hạo liên tiếp mượn khoảng một triệu tiền nặng lãi, có hẳn biên lai. Lần cuối cùng cũng chính là lần trước, mượn một triệu nhưng Dư Giang không đồng ý. Nhưng tôi không chắc là Dư Giang có nói dối về lần cuối cùng hay không.”