Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Cũng chính là hai năm nay liên tục mượn một triệu nhân dân tệ? Mà không đúng, với tiền lương và tiền thưởng của anh ta thì một năm đã có một triệu tệ rồi chứ?”
Ánh mắt của Ngô Phương Châu khẽ lóe lên: “Chính xác. Tôi đã điều tra nguồn thu nhập của anh ta. Ở Bất Động Sản Kỷ Tinh, thu nhập thời điểm bắt đầu là bốn ngàn nhân dân tệ, đến bây giờ là năm mươi ngàn nhân dân tệ một tháng, cộng thêm tiền thưởng cuối năm của năm ngoái là ba mươi vạn nhân dân tệ, vị chi mấy năm nay anh ta cũng kiếm được không ít tiền.”
Long Bân ngắt lời: “Vậy có mua nhà mua xe không? Mà cũng không đúng, nếu như vậy thì cho vay mới phải, chứ đâu cần đi vay nặng lãi nhỉ?”
Ngô Phương Châu gật đầu: “Đúng vậy, nhà và xe của anh ta tương đối cao cấp, nhưng thực tế là nó được mua bằng một khoản vay. Số tiền phải trả hàng tháng là hơn hai vạn, vì vậy tiền lương của anh ta không có vấn đề.”
Kỷ Hi Nguyệt trở nên lo lắng, Ngô Phương Châu tiếp tục nói: “Lý do anh ta vay nặng lãi là vì em trai của anh ta.”
“Em trai? Em trai của anh ta không phải đang ở thành phố Châu sao? Với lại còn ít khi lui tới mà?” Kỷ Hi Nguyệt nhớ Ngô Phương Châu đã từng nói qua.
Ngô Phương Châu khẽ gật đầu, nói: “Em trai của anh ta năm ngoái bị tai nạn hỏa hoạn, vết bỏng rất nghiêm trọng, khó khăn lắm mới giữ lại được mạng sống, nhưng phần mặt và cơ thể cần phải ghép da. Tần Hạo vay nặng lãi là để cho em trai được ghép da.”
“Cái gì?!” Kỷ Hi Nguyệt thất kinh, chuyện này hoàn toàn vượt khỏi tầm suy nghĩ của cô.
“Điều thú vị là vết bỏng của cậu em trai là do đi giải quyết công việc giúp Tần Hạo, vì lẽ đó nên Tần Hạo rất áy náy, cho nên mới giúp người em thay da theo từng giai đoạn, nhưng chi phí phẫu thuật chỉnh hình không hề thấp. Bọn họ làm ở bệnh viện chỉnh hình Mỹ Thần ở thành phố Châu, phí điều trị mỗi lần tôi cũng đã điều tra, tương đương với số tiền mà anh ta vay nặng lãi.”
Đôi mắt sau cặp kính gọng lớn của Kỷ Hi Nguyệt nheo lại, lẽ nào Tần Hạo thật sự vô tội?
“Em trai của anh ta giúp anh ta giải quyết công việc, là giải quyết công việc gì?” Long Bân đột nhiên cau mày hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Long Bân. Ngô Phương Châu nói: “Tần Hạo nhờ em
trai đi thu tiền nhà, nhưng tiền nhà không thu được mà căn nhà đó còn cháy, khách thuê cũng chết. Vụ án này ở thành phố Châu cũng không nhỏ đâu.”
“Sao cơ? Chết người?” Tim Kỷ Hi Nguyệt co lại.
“Đúng vậy. Người thuê nhà đã tử vong, do hơi gas nổ mạnh. Nếu không phải lúc đó mẹ của Tần Hạo qua tìm thì e là em trai của anh ta cũng đã chết rồi.” Ngô Phương Châu thở dài.
Đầu óc Kỷ Hi Nguyệt rối bời, cô cứ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Tần Hạo thì không loại trừ khả năng mưu sát.
“Sau khi cứu được mạng sống, em trai anh ta cứ đòi sống đòi chết, bởi vì vết bỏng rất kinh khủng, cho nên Tần Hạo đã hứa sẽ cho cậu ấy phẫu thuật thẩm mỹ, vì vậy mới có chuyện hai năm nay Tần Hạo liên tục vay nặng lãi. Tuy nhiên, Dư Giang cho biết số tiền mỗi lần vay mượn không lớn và lãi suất cũng không quá cao, cho nên Tần Hạo vẫn đủ khả năng trả lại.”
Long Bân lại tò mò hỏi: “Nổ hơi gas, vậy chắc bình gas nhỉ. Nhà ở nông thôn sao?”
“Là căn nhà tự xây ở ngoại ô thành phố Châu. Mấy năm trước mẹ và em trai của Tần Hạo đã chuyển đến một căn hộ nhỏ trong thành phố, vì vậy căn nhà cũ ở ngoại ô do Tần Hạo đứng tên, anh ta cho người làm công thuê.”
“Vậy căn nhà đó bây giờ thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Vẫn còn đấy, nhưng sau khi xảy ra vụ nổ thì không còn ai đến thuê nữa nên để trống, đó là một ngôi nhà cũ hai tầng.” Ngô Phương Châu thực sự điều tra rất tỉ mỉ.
“Người chết là lao động nhập cư sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Ngô Phương Châu gật đầu: “Là hai vợ chồng làm thuê cho một công xưởng gần đó.”
“Hai người?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt.
“Phải, cả hai người đều chết, rất đáng thương, cũng may là không có con.” Ngô Phương Châu thở dài.
“Sao bình gas lại phát nổ nhỉ? Hơn nữa lúc khí gas rò rỉ không ngửi thấy được sao?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu điểm này.
Ngô Phương Châu đáp: “Tài liệu được chuyển đến máy tính của tôi chỉ viết như vậy, còn muốn biết cụ thể thế nào thì phải đích thân qua đó xem mới biết được.”