Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Trực tiếp khai chiến


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang suy tư, Triệu Húc Hàn có thể thản nhiên nói ra chuyện của Úy Mẫn Nhi như vậy, chứng tỏ trong lòng anh không hề giấu giếm, cho nên cô không cần phải ghen tuông. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện có người phụ nữ khác muốn đến cướp Triệu Húc Hàn, lòng cô lại rất khó chịu.

Long Bân khẽ liếc cô: “Yên tâm, tôi sẽ dạy cô rất nhiều kỹ xảo, để cô có thể đánh được một lúc ba người, miễn là cô có sức để học thôi.”

“Thật à? Vậy tốt quá! Tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập. Xem ra sau này tôi phải gọi anh là sư phụ rồi.”  Kỷ Hi Nguyệt hào hứng nói.

“Đừng! Cô đừng làm tôi sợ, để Hàn thiếu biết được là tôi lại phải cuốn gói đấy.” Long Bân dở khóc dở cười xin tha.

“Haha, Long Bân, anh làm quá à!” Kỷ Hi Nguyệt bị anh ta chọc cười.

Long Bân mếu máo. Kỷ đại tiểu thư, là cô không biết đó thôi, một ám vệ như tôi khó khăn lắm mới có cơ hội ở bên cạnh cậu chủ.

Ba tên còn lại vẫn đang chu du thiên hạ, cũng không biết là đã nhận nhiệm vụ gì rồi, mà có nhận cũng toàn là chuyện bán mạng. Bây giờ anh ta cũng coi như là tạm thời yên ổn, nên đương nhiên phải biểu hiện cho thật tốt.

Lúc xe tiến vào biệt thự bán sơn Ngữ Cảnh, bên trong đã có hai chiếc xe hơi sang trọng, ngoài ra còn có thêm rất nhiều bảo vệ và người hầu.

Bác Vương từ bên trong nhanh chóng bước ra, sau lưng là nụ cười của thím Lý.

“Kỷ tiểu thư.” Bác Vương nghiêm trang chào hỏi Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệ không hay đến đây, mà trước đây cũng không mấy thiện cảm với bác Vương, người khá là cổ hủ và bảo thủ, nhưng cô vẫn rất lễ phép đáp lại: “Chào bác Vương.”

“Tiểu thư, sao cô về sớm vậy?” Thím Lý vui vẻ nói.

“Thím Lý, anh Hàn kêu thím qua đây sao?” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng hỏi thím Lý.

“Đúng vậy. Cậu chủ sợ cô không quen thức ăn do đầu bếp bên đây làm, nên đã kêu tôi qua đây.” Thím Lý trả lời.

Kỷ Hi Nguyệt vừa định nói tối nay cô sẽ đích thân xuống bếp, thì bất chợt nhìn thấy một người phụ nữ trẻ từ bên trong bước ra.

Cô ta mặc một bộ quần áo thoải mái màu xanh nhạt,
ước chừng phải cao hơn Kỷ Hi Nguyệt nửa cái đầu, có mái tóc dài màu nâu nhạt, dáng người lả lướt, từ phần ngực trở xuống là đôi chân dài thẳng tắp, hệt như siêu mẫu thế giới.

Khuôn mặt con lai với dàn la trắng nõn, ngũ quan rõ ràng, đồng tử màu nâu sẫm và sóng mũi cao, rất sắc nét và thật sự xinh đẹp.

Nhìn vẻ đẹp hoàn mỹ này, Kỷ Hi Nguyệt lập tức cảm thấy thất thế. Xem ra ‘vốn tự có’ của vị tình địch này khá hùng mạnh.

Một mỹ nhân như vậy, lại có gia thế đồ sộ, vậy mà Triệu Húc Hàn lại không thích, rõ là anh bị mù mắt à?

Nhưng khí thế của đại mỹ nhân này có chút bức người, sắc mặt cũng lãnh đạm, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ lạnh lùng, nhìn có chút giống với Triệu Húc Hàn.

Đôi nam nữ lạnh lùng này mà đứng chung với nhau chắc chắn sẽ rất đẹp mắt, nhưng đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt lại cảm thấy hai người này không hợp. Nếu họ kết hôn với nhau, sau này cả nhà chẳng phải sẽ đông lạnh thành hầm băng luôn sao?

Vậy anh Hàn sẽ đáng thương lắm.

“Kỷ tiểu thư, vị này là cô Úy Mẫn Nhi, bạn tốt thời đại học của cậu chủ.” Bác Vương giới thiệu, “Tiểu thư Úy Mẫn nhi, vị này là cô Kỷ Hi Nguyệt.”

“Chào Kỷ tiểu thư, quả nhiên là nhỏ nhắn đáng yêu, thông minh xinh đẹp.” Úy Mẫn Nhi khẽ cười với Kỷ Hi Nguyệt, rồi vươn bàn tay trắng nõn ra.

Kỷ Hi Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười, duỗi tay ra: “Chào Úy tiểu thư, không ngờ cô lại thành thạo tiếng Trung như vậy. Tôi đang còn sợ trở ngại giao tiếp đây.”

“Làm gì có. Húc Hàn là người Trung, đương nhiên tôi cũng phải học tiếng Trung theo rồi, nếu không sau này làm sao đứng bên cạnh anh ấy được.” Úy Mẫn Nhi âm thầm khai chiến.

Sắc mặt thím Lý có chút khó xử, đau lòng cho Kỷ Hi Nguyệt, sợ Kỷ Hi Nguyệt chịu thiệt thòi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện