Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Triệu Vân Sâm cũng ở đây .


trước sau

Khóe miệng Long Bân khẽ run rẩy. Người ở Triệu gia hầu như ai cũng biết đến tiểu thư Úy Mẫn Nhi. Từ mấy năm trước mọi người đã cho rằng Úy Mẫn Nhi rất có khả năng sẽ trở thành chủ mẫu của bọn họ, cho nên ai cũng tò mò.

Trước khi Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện, mọi người đều nghĩ Úy Mẫn Nhi chắc chắn sẽ trở thành chủ mẫu của Triệu gia, cho dù không phải là một trăm phần trăm thì cũng tới chín mươi phần trăm là khẳng định.

Nhưng không ngờ bây giờ mọi người lại nghe được chuyện cậu chủ thích một cô gái tên là Kỷ Hi Nguyệt.

Mà cô gái này mọi người cũng khá quen thuộc, vì trước đây cô đã từng si mê và đeo đuổi cháu trai của cậu chủ là Triệu Vân Sâm suốt ba năm trời, nhưng bây giờ cô lại trở thành người phụ nữ của cậu chủ, hơn nữa cậu chủ còn rất quan tâm cô gái này. Suy cho cùng, chuyện cướp người phụ nữ của cháu trai cũng không mấy vẻ vang, nhưng qua đó cũng chứng tỏ được sự cường thế của chủ nhân Triệu gia.

Chỉ cần anh thích, có cái gì mà không đạt được!? Có cái gì mà không làm được!?

Kỷ Hi Nguyệt thầm sửng sốt. Mẹ kiếp, người phụ nữ này quả nhiên đã có chuẩn bị, vừa chạm mặt là đã bày ra dáng vẻ chánh cung. Cô ta cho rằng Kỷ Hi Nguyệt cô thấp bé, nên định khi dễ bắt nạt?

“Úy tiểu thư nói đùa rồi. Nếu ai giỏi tiếng Trung cũng có thể đứng bên cạnh anh Hàn, vậy thì phụ nữ Trung Quốc này đếm sao hết, đúng không? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bật cười.

Úy Mẫn Nhi khẽ biến sắc. Long Bân xém chút bật cười, thím Lý cũng nhịn rất vất vả, cũng may Kỷ tiểu thư không phải là quả hồng mềm.

“Kỷ tiểu thư hài hước thật. Mới về tới thì vào trong nghĩ ngơi trước đã.” Úy Mẫn Nhi nói xong thì xoay người bỏ đi.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai, chép miệng, sau đó nói với thím Lý: “Thím Lý, anh Hàn kêu cháu hôm nay học nấu ăn, tối nay anh ấy về muốn ăn cơm cháu nấu.”

Thím Lý sửng sốt, bác Vương cũng giật mình, còn Long Bân nhướng mày nhìn Kỷ Hi Nguyệt, anh ta đương nhiên cũng không biết chuyện này, và cả ba người đều cho rằng Kỷ Hi Nguyệt chỉ đang ra oai phủ đầu Úy Mẫn Nhi.

“Tiểu thư, cô nghiêm túc đấy à?” Thím Lý
mỉm cười hỏi.

“Thím Lý, thím cảm thấy cháu rãnh rỗi vậy sao? Cháu lại không biết nấu ăn, nhưng hôm nay đã phạm phải một sai lầm, cho nên phải làm cơm để xin lỗi anh ấy, còn về việc ăn có được hay không thì không nằm trong phạm vi cháu có thể bảo đảm. Cháu chỉ cần hoàn thành trách nhiệm là được.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.

Thím Lý đưa mắt nhìn Úy Mẫn Nhi đã đi vào bên trong, nói: “Được được được. Để tôi dạy cô mấy món thường ngày, dễ làm lắm.”

“Bác Vương, phiền bác sắp xếp chỗ ở cho Long Bân nhé. Bây giờ anh ấy là huấn luyện viên của cháu, buổi chiều sẽ bắt đầu tập luyện.” Kỷ Hi Nguyệt nói với bác Vương.

“Vâng, Kỷ tiểu thư.” Bác Vương sớm đã hỏi qua thím Lý và Tiêu Ân, biết được bây giờ cậu chủ đối xử với vị Kỷ tiểu thư này rất đặc biệt, ông ấy đương nhiên cũng không dám chểnh mảng.

“Tiểu thư, để tôi dẫn cô đến phòng của cô nhé.” Thím Lý hào hứng nói.

Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng, bước vào nhà thì nhìn thấy Úy Mẫn Nhi đang ngồi trước tivi xem phim truyền hình, dáng vẻ rất giống một nữ chủ nhân.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt bước vào, cô ta thậm chí mí mắt cũng không nhướng lên, hoàn toàn không xem Kỷ Hi Nguyệt ra gì.

“Đúng rồi tiểu thư, thiếu gia Vân Sâm cũng đang ở đây.” Thím Lý đột nhiên nhớ ra gì đó rồi nói.

Kỷ Hi  Nguyệt thảng thốt: “Sao cơ? Cậu ta ở đây làm gì? Như vậy chẳng phải sẽ thêm rắc rối cho cháu sao?”

“Thiếu gia Vân Sâm về cùng với Úy tiểu thư. Bởi vì ở đây Úy tiểu thư không quen biết ai, cậu chủ lại không rãnh để ở cùng cô ấy, nên thiếu gia Vân Sâm đã chủ động ở đây. Bây giờ cậu ấy đang ở hồ bơi.” Thím Lý nói.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bất ổn. Cái tên đại  ma vương Triệu Húc Hàn này rốt cuộc là muốn gì đây? Anh muốn nhìn thấy cô và Triệu Vân Sâm đại chiến thế giới sao?

Hay là nghi ngờ cô với Triệu Vân Sâm vẫn còn gian díu nên muốn thử cô?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện