(Binh pháp tôn tử có câu ‘Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương’, có nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm được thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa – nguồn: Google.)Thím Lý quan sát sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người đến không tốt*.”
(Trong câu: người tốt thì không đến, người đến thì không tốt – nguồn: Baidu.)Kỷ Hi Nguyệt thấy ánh mắt quan tâm của bà, trong lòng rất cảm động.
Cô nhẹ khoác cánh tay bà, nói: “Thím Lý, thím đừng lo lắng, cháu cũng đâu phải là đèn cạn dầu*, đúng không? Những việc như thế này quan trọng nhất vẫn là anh Hàn, nếu anh ấy thích Úy Mẫn nhi, cháu có cướp cũng vô dụng. Còn nếu anh ấy thích cháu, Úy Mẫn Nhi có muốn cướp cũng không được.”
(Không phải đèn cạn dầu: không phải là người dễ đối phó, bắt nạt – nguồn: baidu.)Thím Lý dở khóc dở cười: “Tiểu thư, cô nghĩ đây là chuyện bình thường, nhưng ở Triệu gia phải dựa theo lẽ thường.”
“Thím Lý, ý thím là sao?” Kỷ Hi Nguyệt thoáng ngạc nhiên.
“Tiểu thư, nhân tính rất đen tối. Có một số người vì để đạt được mục tiêu, họ sẽ không từ thủ đoạn, kể cả là cậu chủ cũng có lúc sẽ rơi vào đường cùng, nên là tiểu thư, cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải giúp đỡ được cậu chủ.” Thím Lý nói ra những lời tận đáy lòng.
Bởi vì tiếp xúc với Kỷ Hi Nguyệt mấy tháng nay, bà thật sự đã xem cô như con gái của mình, Kỷ Hi Nguyệt chưa bao giờ tỏ thái độ với bà, cũng không hề ra vẻ ta đây với những người xung quanh, hoặc là mưu mô tính toán.
Cô luôn xem bà như một thành viên trong gia đình, cho nên bà thật sự hy vọng Kỷ Hi Nguyệt có thể trở thành chủ mẫu của Triệu gia.
Bà đau lòng cho cậu chủ, cũng đau lòng cho Kỷ Hi Nguyệt.
Bà hy vọng cậu chủ có thể tìm được một người vợ yêu thương cậu thật lòng, mà phần tình cảm cậu chủ dành cho Kỷ Hi Nguyệt bà cũng đã nhìn thấy, chỉ là cậu chủ tương đối chậm chạp thôi. Nhưng sớm muộn gì cậu cũng sẽ nhận ra tình cảm mà cậu dành cho Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn bà, lời bà nói khiến cô có chút khiếp sợ.
“Thím Lý, cháu hiểu rồi, thím yên tâm đi, kiếp này cháu nhất định sẽ ở bên cạnh anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến những rắc rối sau này của Triệu Húc Hàn trong kiếp trước, lần này cô nhất định sẽ không để lịch sử lặp lại.
“Tốt, tốt rồi. Kỷ tiểu thư cũng thích cậu chủ mà đúng không?” Thím Lý hân hoan nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng
sốt, không biết nên trả lời thế nào, ngay cả bản thân cô đến bây giờ cũng chưa xác định được.
Cô không biết mình có thật sự thích Triệu Húc Hàn không, hay chỉ là một lòng muốn báo đáp anh. Vì những việc đau lòng xảy ra kiếp trước mà hai trạng thái cảm xúc này cứ lẫn lộn trong cô.
Nhưng chí ít cho đến hiện tại, cô đã quen với cuộc sống có anh ở bên cạnh.
Kỷ Hi Nguyệt bước tới trước cửa phòng mà trước đây cô từng ở, vừa định đẩy cửa đi vào thì thím Lý liền nói: “Tiểu thư, đây là phòng của Úy tiểu thư.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chớp mắt, căn phòng này sát bên phòng ngủ của Triệu Húc Hàn, người phụ nữ này đúng là tấm lòng của Tư Mã Chiêu, người qua đường ai cũng biết.
“Tiên hạ thủ vi cường nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng nói.
Thím Lý lúng túng gật đầu: “Tiểu thư, ở phòng dành cho khách cũng không sao mà, dù sao cậu chủ chỉ ở với tiểu thư mới cười vui vẻ thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù, theo thím Lý đến phòng dành cho khách, nhưng ngay sau đó Kỷ Hi Nguyệt lại biến sắc, bởi vì cách phòng dành cho khách không xa là căn phòng tối tăm mà kiếp trước cô thường xuyên bị nhốt.
“Thím Lý, còn phòng dành cho khách nào khác không?” Kỷ Hi Nguyệt không muốn ở đây.
“Đương nhiên còn chứ, nhưng quang cảnh ở đây rất đẹp, từ ban công có thể nhìn thấy cảnh sắc ở phía sau.”
“Cháu không cần, dù thế nào cháu cũng không muốn ở đây.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu.
Thím Lý không biết tại sao cô không muốn ở phòng này, bà đành đi sang phòng khách bên kia, như vậy lại cách xa phòng của Triệu Húc Hàn hơn một chút.
Kỷ Hi Nguyệt ở trong phòng nghĩ ngơi một lúc rồi ra ngoài, đang định chuẩn bị nhờ thím Lý dạy cách nấu cơm thì nhìn thấy Triệu Vân Sâm mặc quần bơi, khoác áo choàng tắm quay về.
Hơn nữa, phòng của cậu ta lại sát bên phòng của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng cô không hề hay biết.
“Kỷ Hi Nguyệt!” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì rất kinh ngạc, sau đó gương mặt đẹp trai nhăn tít lại, chạy xộc đến.
“Triệu Vân Sâm, cậu đứng lại!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức bày ra tư thế phòng thủ.