Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Lại muốn kiếm chuyện


trước sau

Hai người ăn xong bữa sáng, Triệu Húc Hàn quay ra cửa gọi lớn: “Vào đây!”

Tiêu Ân và thím Lý đều đang ở ngoài cửa, lập tức mở cửa bước vào thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt tươi cười nháy mắt với bọn họ.

“Cậu chủ, tiểu thư, hai người ăn xong rồi?” Thím Lý cười tủm tỉm nói.

Triệu Húc Hàn đáp: “Thím Lý, hôm nay thím nghĩ một ngày đi.”

Thím Lý sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai, bởi vì cô cũng không biết vì sao Triệu Húc Hàn lại cho thím Lý nghĩ.

“Sao thế, không muốn nghĩ à?” Triệu Húc Hàn liếc nhìn thím Lý.

Thím Lý lật đật mừng rỡ nói: “Không phải không phải, cám ơn cậu chủ, cám ơn tiểu thư.” Đã lâu rồi bà chưa được nghĩ phép, tuy không có người thân hay bạn bè, nhưng bà cũng có những lúc muốn ra ngoài đi dạo đó đây.

“Thím Lý, chi bằng hôm nay chúng ta đi dạo phố nhỉ? À không, cháu lại quên mất, cháu có hẹn với Manh Manh rồi chứ. Hay là thím Lý đi chung luôn nhé?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thời gian, vẫn còn sớm, cô hẹn Trần Manh Manh mười giờ sáng gặp ở cổng khu dân cư Phong Nhã.

Thím Lý cười: “Cô với cô Manh Manh hẹn nhau có chuyện, tôi không tiện đi cùng. Nếu chiều nay cô xong việc mà vẫn còn thời gian, thím Lý sẽ ra ngoài với cô.”

“Được đấy, quá tuyệt. Vậy chiều nay cháu gọi điện thoại cho thím nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, để cô giải quyết công chuyện xong, cô sẽ gọi thím Lý đi dạo phố rồi tiện thể tìm bố dùng cơm tối, vừa hay giới thiệu thím Lý cho bố làm quen luôn.

Hy vọng là bố sẽ nhất kiến chung tình với thím Lý, vừa hay quên đi vết thương mà người đàn bà ti tiện Đường Tuyết Mai đã mang lại cho ông.

Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ như vậy thì khóe môi cũng cong lên.

Bỗng nhiên nhìn thấy Tiêu Ân đang sầu não nhìn anh, Triệu Húc Hàn liếc anh ta một cái rồi nói: “Về công ty!”

“Vâng, cậu chủ.” Tiêu Ân đành lủi thủi theo sau Triệu Húc Hàn, trong lòng cứ mãi thắc mắc, tại sao thím Lý được nghĩ còn anh ta thì không?

Rõ ràng lão Khôi cũng đang ở đây, hoàn toàn có thể thay thế anh ta mà?

Kỷ Hi Nguyệt lên lầu trang điểm. Thím Lý hôm nay không cần làm việc, nên đương nhiên bác Vương phải tìm người giúp việc
khác thu dọn.

Triệu Vân Sâm thấy chú ba mình rời khỏi, nhưng Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang ở nhà, cậu ta lập tức chạy lên lầu, đến phòng Kỷ Hi Nguyệt gõ cửa.

Kỷ Hi Nguyệt mở cửa: “Triệu Vân Sâm, cậu làm gì vậy?”

Triệu Vân Sâm quét mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt từ đầu đến chân, sau đó nhích đầu lại gần, nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô có bệnh à?”

“Cậu mới có bệnh đấy!” Kỷ Hi Nguyệt muốn đóng cửa.

Triệu Vân Sâm lập tức cản lại: “Vậy có phải cô bị chấn thương tâm lý không?”

“Triệu Vân Sâm, cậu ăn no không có chuyện gì làm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt trừng mắt, tức giận nhìn cậu ta, thứ đàn ông hèn hạ này lại muốn đến đây nguyền rủa cô sao?

Triệu Vân Sâm cau mày: “Vậy chứ sao chú ba nói cô bị chấn thương tâm lý?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, nhìn Triệu Vân Sân với vẻ mặt cũng rất kinh ngạc, không khỏi mơ hồ nói: “Cậu nói cái gì? Anh Hàn bảo tôi bị chấn thương tâm lý? Có phải cậu lại muốn kiếm chuyện đúng không?”

“Tôi lừa cô làm gì. Tối qua tôi nghe chú ba gọi điện thoại cho Cố Cửu mà!” Triệu Vân Sâm lại dùng ánh mắt nghiên cứu Kỷ Hi Nguyệt.

“Có thấy gì bất thường đâu nhỉ?” Triệu Vân Sâm kỳ thực cũng rất mơ hồ.

Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên tóm lấy cổ áo cậu ta, ghét bỏ nói: “Triệu Vân Sâm, cậu nghiên cứu cái quái gì? Đừng hòng gây chia rẽ tình cảm của tôi và chú ba cậu.”

Triệu Vân Sâm rất muốn đánh người, nhưng nhìn Kỷ Hi Nguyệt tức giận như vậy, có vẻ như cô không biết gì thật.

Cậu ta bực bội đáp: “Kỷ Hi Nguyệt, tôi mẹ nó nói thật mà cô không tin thì thôi. Tôi cũng vì tò mò mới đến hỏi cô đấy, lẽ nào ngay cả cô cũng không biết bản thân mình bị chấn thương tâm lý? Nếu cô không tin lời tôi nói, cô có thể đi hỏi chú ba hay Cố Cửu ấy!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện