Kỷ Hi Nguyệt thấy cậu ta hình như không giống nói xạo, liền đẩy mạnh cậu ta ra: “Nếu để tôi biết cậu ăn không nói có, tôi sẽ nói với chú ba cậu, để anh ấy xử lý cậu! Lần này không phải đưa cậu đi Thụy Sĩ nữa đâu, mà là đưa cậu tới Châu Phi!”
Nói xong cô đóng sập cửa, nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những lời Triệu Vân Sâm nói.
Triệu Vân Sâm là người thế nào cô hiểu rất rõ, tên này mặc dù bề ngoài hơi ẻo lả một tí nhưng tính cách rất bộp chộp, không giấu được tâm sự, nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
Hơn nữa tên này còn rất nhiều chuyện, có náo nhiệt gì là phải đi tụ tập, cho nên mới đến tìm đương sự là cô để hóng hớt.
Nhưng vì sao Triệu Húc Hàn lại nói cô bị chấn thương tâm lý?
Cho dù cô thật sự bị chấn thương tâm lý đi nữa thì tại sao Triệu Húc Hàn không nói thẳng với cô?
Kỷ Hi Nguyệt có chút khó hiểu, còn Triệu Vân Sâm thì đứng ngoài cửa chửi mắng, nói cô không hiểu lòng người, quả nhiên là có bệnh thần kinh!
Lẽ nào có liên quan đến chuyện cô tái sinh? Triệu Húc Hàn đã phát hiện ra chuyện này rồi sao?
Kỷ Hi Nguyệt thấp thỏm trong lòng, nhưng không dám đi hỏi Triệu Húc Hàn. Cô cứ cảm thấy vấn đề này khiến cô có chút sợ hãi, không dám đối diện.
Thôi để lát nữa đến Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt hỏi Cố Cửu thử xem.
Triệu Húc Hàn chắc chắn sẽ không đề cầp đến mấy thứ này, thăm dò từ miệng Cố Cửu chắc sẽ dễ dàng hơn.
Lát sau, Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân ra ngoài, đúng mười giờ gặp Trần Manh Manh ngay cổng khu dân cư Phong Nhã.
“Tiểu Nguyệt, bây giờ lại có thêm một cộng sự đẹp trai như vậy theo cậu, cậu hạnh phúc thật đấy!” Trần Manh Manh khẽ cười với Long Bân, sau đó ghé sát vào Kỷ Hi Nguyệt trêu cô.
“Cậu thích không? Giới thiệu cho cậu nhé.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đùa lại.
Trần Manh Manh chịu thua, hờn mát nói: “Cậu thích làm bà mối lắm đúng không? Trước đây là Liễu Đông, giờ thêm Long Bân, ai cậu cũng muốn giới thiệu cho mình cả!”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tại mình sợ cậu cô đơn ấy mà.”
“Cậu bớt đi. Bản thân cậu thích là được rồi,
đừng có nhét cho mình. À phải nói, nói mới nhớ, mấy nay hình như Liễu Đông bận rộn lắm thì phải?” Trần Manh Manh hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ấy, cười có chút xấu xa, nói: “Cậu hay liên lạc với Liễu Đông lắm à?”
“Đâu, đâu có. Thì buổi trưa rãnh rỗi nên hẹn nhau ăn bữa cơm thôi mà.” Khuôn mặt búp bê của Trần Manh Manh bỗng chốc đỏ lên.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả: “Còn lừa mình cơ đấy. Xem dáng vẻ này của cậu là có thiện cảm với Liễu Đông chắc luôn. Có gì đâu mà xấu hổ, thích là dứt liền đi chứ.”
“Được rồi được rồi, sợ cậu rồi đấy. Thì không phải mình cũng đang tìm hiểu đây sao?” Trần Manh Manh đành phải xuống nước, vì tính ra cô ấy cũng khá có ấn tượng với Liễu Đông.
Kỷ Hi Nguyệt cười vui vẻ: “Vậy thì tốt, con người Liễu Đông cũng không tệ đâu.”
Trần Manh Manh đảo mắt liếc cô, Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp: “Mấy hôm nay gia đình cậu ấy có chuyện, nên có thể khá bận, chắc cũng nhanh chóng ổn thôi.”
“Oh oh.” Trần Manh Manh gật đầu, “Phải rồi, hôm qua mình có hỏi đồng nghiệp ở Hương Thành, Lý Miểu bị bệnh vẫn chưa khỏi, hơn nửa tháng rồi không thấy đến công ty, mà hiện tại bên bộ phận phim truyền hình của Hương Thành cũng không sắp xếp vai cho cô ấy.”
“Ừm, cậu biết địa chỉ nhà cô ấy không?”Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Trần Manh Mang đáp: “Biết chứ.” Sau đó đưa địa chỉ cho Long Bân, Long Bân theo chỉ dẫn qua đó.
Nửa tiếng sau, xe của Long Bân đến dưới nhà Lý Miểu.
“Nhà Lý Miểu ở lầu ba.” Trần Manh Manh nói.
“Nhà cô ấy còn ai khác không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Trần Manh Manh đáp: “Mình cũng không rõ, trong hồ sơ nói là cô ấy đang sống với bố mẹ.”
“Lý Miểu năm nay hai mấy tuổi nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt không nhớ rõ.