Tần Hãn lắc đầu: “Không phải. Cô không biết đâu. Do Tuyết Mai thấy hổ thẹn và áy náy nên mới nghe lời anh tôi thôi. Cô ấy chỉ đang chuộc tội với anh tôi.”
“Sao anh ngốc thế không biết. Cảm giác tội lỗi và hổ thẹn gì mà tồn tại bao nhiêu năm như vậy, giúp anh trai anh làm giả sổ sách là đã đền đáp rồi, hà cớ gì phải bên nhau lâu thế? Vả lại, anh không cảm thấy mỗi lần Đường Tuyết Mai và anh trai anh ở bên nhau, ánh mắt của anh ta rất thâm tình sao? Tôi cũng là phụ nữ, ánh mắt đó chắc chắn là yêu, hơn nữa còn là kiểu yêu sống đi chết lại, không có cách nào buông tay, hiểu chứ? Xem ra ngoài Đường Tuyết Mai, anh chưa yêu ai bao giờ nhỉ!”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, nhàn nhạt nói.
Tần Hãn bị kích động đến bật khóc, anh ta cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt nói khá có lý, nhưng anh ta không cách nào chấp nhận được sự thật là Đường Tuyết Mai chỉ yêu anh trai mà không phải yêu anh ta.
“Tần Hãn, tôi nghĩ anh nên ba mặt một lời để đối chất với bọn họ, có chết cũng phải chết một cách rõ ràng chứ đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Tần Hãn ngước mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cơ mặt bỗng run rẩy, thần sắc rối bời.
“Đường Tuyết Mai đã giết ai? Tại sao lại thấy áy náy với Tần Hạo? Lẽ nào là người bạn gái thời đại học của Tần Hạo? Người đã chết trong vụ tai nạn giao thông?” Kỷ Hi Nguyệt sực nhớ đến chuyện này.
Tần Hãn trố mắt: “Cô, sao cô lại biết?”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười, xem ra cô đã đoán trúng rồi. Cô cảm thấy những người chết có liên quan đến Tần Hãn và Đường Tuyết Mai, hoàn toàn không đơn giản.
“Có gì đâu mà khó đoán. Nghe nói thời đại học Tần Hạo và bạn gái rất yêu nhau, còn Đường Tuyết Mai thì lại yêu thầm anh trai anh, nghe đâu còn từng theo đuổi, nhưng Tần Hạo chỉ phớt lờ, thế nên Đường Tuyết Mai rất đố kỵ, cô ta đã dàn dựng nên vụ tai nạn ô tô để đâm chết bạn gái của anh trai anh, như vậy là có thể ở bên cạnh anh trai anh rồi đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp: “Nhưng xem ra Tần Hạo đã đoán được âm mưu của Đường Tuyết Mai, hoặc là đã tìm ra bằng chứng Đường Tuyết Mai hại bạn gái của anh ta, cho nên mới dùng
nó để uy hiếp Đường Tuyết Mai.”
Tần Hãn không lên tiếng, Kỷ Hi Nguyệt lại nhíu mày nói: “Tôi chỉ là không rõ, tên tài xế đó bị phán bảy năm tù, nhưng tại sao lại không khai ra ai là người hại anh ta?”
“Vì anh ta vốn dĩ không biết.” Tần Hãn nói.
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt: “Hả? Chảng phải tài xế đã được Đường Tuyết Mai thuê để giết người sao? Anh ta không biết? Liệu có ngốc quá không?”
“Quả thực là không biết, vì trước đó tài xế đã uống rượu, rồi sau đó Đường Tuyết Mai đã bỏ thuốc vào nước cho anh ta uống, cho nên mới xảy ra vụ tai nạn giao thông. Tài xế cho rằng mình đã lái xe sau khi uống rượu, nên không hề hay biết.” Tần Hãn đáp.
Kỷ Hi Nguyệt giơ ngón tay cái: “Quá lợi hại luôn. Đường Tuyết Mai đúng là giết người không tốn sức, chắc chắn cô ta đã trù tính từ rất lâu, nhưng tại sao lại bị Tần Hạo phát hiện thế?”
“Lúc xảy ra vụ tai nạn, anh tôi đã nhìn thấy Đường Tuyết Mai đứng cách đó không xa, trong tay vẫn còn cầm bình nước đã bỏ thuốc.” Tần Hãn đáp, “Cô ta còn quay lại toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn nữa.”
Tới đây là đã rõ, Đường Tuyết Mai hạ thuốc để gây ra tai nạn giao thông hại chết bạn gái cũ của Tần Hạo, bây giờ chỉ cần lật lại vụ án là được.
“Không đúng, anh trai của cậu tại sao lại nói những việc này với cậu?” Đội trưởng Biên hỏi.
“Bởi vì anh tôi muốn chứng minh với tôi rằng, anh ấy không hề yêu Đường Tuyết Mai mà chỉ hận cô ấy, cho nên mới kể cho tôi nghe những việc này.”
“Vậy cậu đã từng liên quan đến những vụ án gì, ngoại trừ lần này?” Đội trưởng Biên lại hỏi.
Tần Hãn biết mình đã để lộ chân tướng, anh ta cũng không kiêng dè gì nữa, nhìn đội trưởng Biên và nói: “Anh hứa trước khi tôi chết sẽ để tôi gặp Tuyết Mai và anh tôi?”
“Yêu cầu của một người sắp chết bình thường quan tòa sẽ không từ chối đâu, nhưng tiền đề là cậu phải hợp tác bắt giữ người mới được. Cậu biết bọn họ lẩn trốn ở đâu chứ?”