Tần Hãn im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Ở Cảng Thành bọn họ có ba nơi bí mật, có thể là vì biết sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, nên đã ‘thỏ khôn đào ba hang’. Tôi chỉ biết một nơi, hai nơi còn lại anh tôi không nói cho tôi biết.”
“Vậy cậu nói nơi cậu biết trước đi!” Đội trưởng Biên nôn nóng.
Tần Hãn lại im lặng, nhìn sang hướng Kỷ Hi Nguyệt.
“Sao thế? Không nỡ nói à?” Kỷ Hi Nguyệt cười nhạt, “Anh cũng không còn bao nhiêu thời gian đâu, có lẽ đây sẽ là cơ hội cuối cùng để gặp được Đường Tuyết Mai. Anh có thể hỏi thử cô ta xem là rốt cuộc có yêu anh không. Một người sắp chết chắc sẽ nói những lời thật lòng mà đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, nói tiếp: “Anh không muốn được chết một cách rõ ràng sao? Huống hồ, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị bắt thôi, anh cho rằng anh không nói thì sẽ không bắt được? Bây giờ khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, cộng thêm manh mối mà người dân cung cấp, anh nghĩ có thể trốn được bao lâu?”
“Hơn nữa, bọn họ trốn càng lâu, anh sẽ càng ít hy vọng được gặp lại bọn họ.”
Tần Hãn rất rối bời, cuối cùng nghiến răng nói: “Được, tôi nói, cái gì tôi cũng có thể nói, nhưng các người nhất định phải để tôi gặp Đường Tuyết Mai lần cuối! Để tôi được làm một con quỷ minh bạch!”
“OK!” Kỷ Hi Nguyệt liền nói, đội trưởng Biên cũng lập tức gật đầu. Bởi vì bọn họ rất cần manh mối, ngày nào chưa bắt được, áp lực sẽ càng lớn.
Tần Hãn thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cũng dần thả lỏng, từ từ dựa lưng vào ghế: “Có thể cho tôi điếu thuốc không?”
Đội trưởng Biên lập tức lấy điếu thuốc từ trong người ra, còn giúp anh ta châm lửa.
Tần Hãn hít vào một hơi thật sâu, sau đó nhả ra làn khói mờ ảo như sương: “Nơi duy nhất tôi biết là ở trong khu khoa học kỹ thuật sau lưng trụ sở chính của cục cảnh sát. Trước đây tôi từng sống ở đó một khoảng thời gian.”
Đội trưởng Biên trố mắt, Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, Ngô Phương Châu và Tiểu Hồ Tử cũng không thể tin nổi.
Sau đó, đội trưởng Biên lập tức chạy ra ngoài, Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt của Tần Hãn đã điềm tĩnh trở lại.
“Vậy anh kể về những vụ án mà anh đã gây ra đi.” Kỷ Hi Nguyệt
nói.
Tần Hãn tự giễu: “Thật ra, ngoài vụ việc lần này, tôi chỉ có liên quan đến một mạng người nữa thôi, đó là Tôn Mai ở Úc, cô biết chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt biến sắc: “Thì ra là do anh xuất ngoại để giết người diệt khẩu. Tôn Mai rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà phải nhất thiết giết cô ấy để bịt miệng thế?”
Chẳng trách nhật ký xuất ngoại của Tần Hạo không có, hóa ra là đã xúi giục người khác làm, còn là em trai ruột của mình nữa chứ.
“Bởi vì cô ta phát hiện trong tài khoản của anh tôi thiếu mất một khoản tiền mười hai triệu, cho nên đã uy hiếp anh tôi, bắt anh tôi phải cho cô ta ba triệu, nếu không sẽ tố cáo anh tôi.” Tần Hãn cười nhạt.
“Thật là loại phụ nữ lòng tham vô đáy! Anh tôi hận nhất là bị người khác uy hiếp, nên tất nhiên phải giải quyết cô ta.” Tần Hãn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người.
“Tại sao lại là anh đi giết mà không phải anh trai của anh đích thân đi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi, “Đó là lần đầu tiên anh giết người đúng không? Anh xuống tay được sao? Không sợ à?”
Cơ mặt của Tần Hãn lại run lên: “Sau khi trải qua cảm giác sợ hãi vì suýt chút nữa bị thiêu chết, tôi đã không còn sợ gì nữa. Huống hồ, lúc đó tôi còn chứng kiến cảnh hai người đang sống sờ sờ bị thiêu chết. Nhưng lúc đó không phải anh tôi kêu tôi đi, là Đường Tuyết Mai đã nhờ tôi.”
“Anh tôi biết tôi yêu Đường Tuyết Mai, nếu Tôn Mai báo cảnh sát, Tuyết Mai cũng sẽ ngồi tù. Tôi không thể đứng nhìn Tuyết Mai ngồi tù được, vì thế sau khi bàn bạc với Tuyết Mai, tôi chỉ còn cách qua Úc xử lý mới là an toàn nhất.”
Tần Hãn chầm chậm nói: “Thực tế là cảnh sát cũng không điều tra ra, chỉ nói là có cướp vào nhà, xem như là xui xẻo của Tôn Mai.” Nói đến đây anh ta còn nở nụ cười với cảm giác thành công.