Kỷ Hi Nguyệt cười trừ, thiết nghĩ ba điều kiện để làm được chủ mẫu của Triệu gia khắc nghiệt như vậy, làm gì có chuyện trong chốc lát là có thể đạt được, vẫn nên đặt mục tiêu năm năm cho bản thân thì hơn.
Nhưng trong vòng năm năm này, ai biết được giữa cô và Triệu Húc Hàn liệu có xảy ra chuyện gì không? Hoặc chia tay thì sao?
Cho nên chủ đề này tốt nhất là đừng nói trước, không khéo lại bước không qua.
Vừa mới bày cơm và thức ăn xong, bên ngoài đã nghe thấy tiếng của Triệu Hải chào cậu chủ vang lên, ngước mắt lên liền nhìn thấy Triệu Húc Hàn tiến vào, khuôn mặt anh tuấn mà lãnh đạm đó nhìn thế nào cũng thấy mãn nhãn.
Thím Lý chào một tiếng rồi ra ngoài, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt ngồi đối diện nhau.
“Hôm nay đến cục cảnh sát thế nào rồi?” Triệu Húc Hàn lên tiếng trước.
Kỷ Hi Nguyệt kể lại chuyện ở cục cảnh sát, sau đó nhíu mày nói: “Anh Hàn, nếu không bắt được Đường Tuyết Mai và Tần Hạo thì làm thế nào đây?”
“Đã có manh mối rồi, em đừng lo lắng.” Triệu Húc Hàn.
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng: “Thật à? Thế thì tốt quá. Triệu Thị và cảnh sát phối hợp với nhau sao?”
Triệu Húc Hàn ‘ừm’ một tiếng: “Không hợp tác không được. Chưa bắt được người, anh không yên tâm để em ra ngoài.”
Hầu như lần nào Kỷ Hi Nguyệt dính dáng đến vụ án này cũng đều gặp nguy hiểm, cho nên lần này anh tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra nữa.
Huống hồ Đường Tuyết Mai và Tần Hạo đều là người có liên quan đến nhiều vụ án mạng, hơn nữa còn điên cuồng mất trí, bất chấp thủ đoạn.
Nên anh không thể để Kỷ Hi Nguyệt gặp rủi ro được. Với tính của cô, cho dù nguy hiểm không tìm đến cô, cô cũng sẽ tự tìm đến nó.
“Anh Hàn, anh tốt với em thật.” Kỷ Hi Nguyệt liền ngẩng đầu lên, nở một nụ cười như đóa hoa nở rộ với anh.
Triệu Húc Hàn sững sờ mấy giây, sau đó lạnh lùng nói: “Chẳng phải em nói mình có trực giác với nguy hiểm sao? Tại sao lần này nguy hiểm lớn như vậy mà em không cảm nhận được? Lỡ như em đứng bên cạnh chiếc xe, hoặc em là người mở cửa xe thì sao?”
Triệu Húc Hàn hiếm khi nói một tràng dài như vậy, điều này chứng tỏ anh đang thực sự quan tâm đến chuyện gì đó, nên mới muốn nói cho rõ ràng một số thứ.
Kỷ Hi Nguyệt nghệt ra một lúc, sau
đó liền nói: “Không hề. Em đâu có nói là mình lúc nào cũng có trực giác với nguy hiểm, chỉ là thi thoảng thôi, chứ đâu phải lúc nào cũng đúng. Cũng có thể là chuyện xảy ra quá đột ngột, nên em không có dự cảm cũng nên.”
Kỷ Hi Nguyệt sầu não, là do lịch sử đã thay đổi, nên cô đâu thể đoán trước được.
Thấy sắc mặt của Triệu Húc Hàn càng lạnh hơn, Kỷ Hi Nguyệt sốt sắng nói: “Nhưng không phải là em vẫn ổn sao? Anh Hàn, anh đừng lo lắng quá. Có một câu nói rất hay, đó là, mỗi người tự khắc có số mạng của riêng mình, nếu ông trời muốn bạn chết, cho dù bạn có chống cự thế nào cũng vô dụng, nếu ông trời muốn chiếu cố bạn, cho dù gặp nguy hiểm, bạn cũng sẽ bình an vô sự.”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật, người phụ nữ này chuyên môn viện cớ, thành ra miệng mồm cũng lợi hại phết.
“Hừm! Mỗi người có số mạng của riêng mình!?” Triệu Húc Hàn lườm cô với ánh mắt khinh bỉ.
Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy vạch đen, cười giả lả vài tiếng, sau đó lập tức gắp đồ ăn vàp bát của Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, đừng giận nữa mà, dù gì em cũng đang là người bệnh đấy.”
Triệu Húc Hàn cạn lời, cúi đầu ăn cơm.
“Hì hì, anh Hàn, nói tới người bệnh mới nhớ, có phải em đã bị chấn thương tâm lý không?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên chuyển chủ đề.
Triệu Húc Hàn đang còn nhai cơm, đột nhiên phun thẳng ngụm cơm ra ngoài. Từ khi anh hiểu chuyện đến nay, có lẽ đây là một việc bất lịch sự nhất mà anh từng làm.
“Anh Hàn, anh!” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, quả thực không dám tin đại ma vương cũng có lúc thất thố như vậy.
Triệu Húc Hàn bỏ bát đũa xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng, sau đó hằn hộc liếc cô một cái: “Nói linh tinh gì đấy?”
“Hả? Nói linh tinh ư?”Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, “Chẳng phải anh với Cố Cửu đang thảo luận đề vấn đề chấn thương tâm lý của em sao?”